Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tạm biệt - 10

Cập nhật lúc: 2024-07-30 21:47:08
Lượt xem: 1,284

Tôi không phải do mẹ sinh ra, mười tám tuổi tôi mới biết.

 

Bà ấy bị bệnh, tôi muốn truyền m.á.u cho bà ấy, tôi đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không có quan hệ huyết thống.

 

Nhưng không sao cả, chúng tôi thân thiết hơn cả mẹ con ruột.

 

“Con bé đã từng rất thích cậu,” mẹ cười nói: “Tôi còn nhớ rõ đứa nhỏ này khi nhắc tới cậu, ánh mắt lấp lánh.”

 

Giang Biệt Chi nhìn tôi.

 

“Nhưng mà, cậu làm cho con bé buồn, tôi xin cậu, nếu con bé không muốn, cậu cũng đừng dây dưa với nó nữa, được không?

 

Giang Biệt Chi lặng lẽ đỏ mặt.

 

Sau khi ăn tối, hắn rời đi.

 

Mẹ con chúng tôi bị bỏ lại ở nhà.

 

Tôi ôm lấy mẹ, làm nũng: “Mẹ, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy con thế nào?”

 

“Con rất đẹp. Đôi mắt của con tròn như quả nho. Giám đốc cô nhi viện nói rằng con đã không nhớ bất cứ điều gì ngay sau khi bố đón con. Tình cờ là bố muốn một cô con gái nhỏ, vì vậy bố đã đưa con về nhà. “

 

“Hì hì, có nghĩa là chúng ta có quan hệ mẹ con.”

 

“Còn con thì sao?” Mẹ hỏi tôi: “Không nhớ gì sao?”

 

Tôi lắc đầu: “Không.”

 

Nếu tôi nhất quyết nhớ lại, có lẽ chỉ còn một bóng hình mơ hồ trong tâm trí.

 

Đó là mẹ ruột của tôi, dịu dàng không kém.

 

Tôi ở nhà một đêm.

 

Ngày hôm sau, tôi mở cửa để vứt rác thì thấy Giang Biệt Chi vẫn ở đó.

 

Hắn ngồi thẫn thờ ở đầu cầu thang và thức cả đêm, tàn thuốc đầy chân.

 

23

 

Giang Biệt Chi chưa bao giờ hút thuốc. Theo cách giáo dục của nhà họ Giang, hút thuốc cũng là điều cấm kỵ.

 

Có lẽ hắn đã nhìn ra những nghi ngờ của tôi nên chủ động nói: “Sau khi ly hôn anh mới biết được điều đó”.

 

Giọng hắn khản đặc.

 

“Anh không quấy rầy em.” Hắn tiếp tục giải thích: “Thời tiết xấu, tất cả chuyến bay đều bị hủy, anh lái xe đưa em về Bắc Kinh.”

 

“Không.” Tôi cự tuyệt: “Tôi có thể đợi trời quang mây tạnh.”

 

Tôi quay người định đóng cửa lại, lúc này lại nhận được điện thoại của Tiểu Bạch.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Cô ấy đang lo lắng.

 

“Tây Tây, không ổn rồi, bà ngoại Tử Hào bị bệnh!”

 

Hoàn cảnh của bà ngoại thật đặc biệt, là người đầu bạc tiễn hai thế hệ đầu xanh, không còn người thân thích nào bên cạnh bà cho nên bà rời khỏi Bắc Kinh, trở về quê hương một mình dưỡng lão.

 

Tiểu Bạch ở một mình trong bệnh viện, quá bận rộn.

 

Tôi quyết định quay lại Bắc Kinh để giúp đỡ.

 

Giang Biệt Chi cũng đã đi.

 

Mạng sống của con người đang bị đe dọa, vì vậy không cần phải khách khí cứ cùng đi xe của hắn trở về.

 

Khi đến bệnh viện, chúng tôi mới biết bà bị bệnh nặng, đang nguy kịch.

 

Bên ngoài phòng khám, các nhân viên y tế vội khẩn trương.

 

Giang Biệt Chi bước tới hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tam-biet-ardc/10.html.]

Bác sĩ lắc đầu: “Nếu được truyền máu, có thể còn có cơ hội sống sót, nhưng bà cụ cũng đã ngoài 80 tuổi, truyền m.á.u cũng sẽ có rủi ro, không có gì đảm bảo”.

 

Tiểu Bạch nói: “Thử một chút đi! Truyền m.á.u cho bà ấy đi!”

 

“Không phải chúng tôi không muốn.” Bác sĩ vẻ mặt đau khổ: “Bà cụ có nhóm m.á.u RH âm tính, hiện tại ngân hàng m.á.u toàn thành phố đều không có loại m.á.u này, nếu như có được chuyển từ nơi khác đến, sẽ không theo kịp”.

 

Cả Giang Biệt Chi và Tiểu Bạch đều tuyệt vọng.

 

Bác sĩ đưa ra thông báo cuối cùng: “Mọi người... chuẩn bị tinh thần đi.”

 

“Đợi một chút.”

 

Tôi chợt giơ tay.

 

“Hình như tôi thuộc nhóm m.á.u này...”

 

25

 

Cuộc phẫu thuật diễn ra tốt đẹp.

 

Khuôn mặt bác sĩ cũng tràn ngập niềm vui.

 

“Tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định, sẽ nhập viện theo dõi.”

 

“Rất tốt.”

 

Cả ba chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

“Còn nữa, có một chuyện.” Bác sĩ nhìn tôi trầm ngâm: “Vừa rồi khoa Xét nghiệm gửi báo cáo cho chúng tôi, hình như cô có quan hệ huyết thống với bệnh nhân.”

 

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Giang Biệt Chi run giọng nói: “Ý của bác sĩ là...”

 

“Cần phải giám đinh thêm nhưng xác xuất khá cao.”

 

Tiểu Bạch rốt cuộc phản ứng lại: “Tây Tây, cậu là em gái của Tử Hào!”

 

Cô ấy phấn khích đến mức không cầm nổi bệnh án.

 

Tôi khó hiểu một lúc: “Vậy thì... làm giám định đi.”

 

Trong đầu tôi dần dần hiện ra một manh mối.

 

Khi giám đốc trại trẻ mồ côi đón, tôi được ba tuổi. Như Băng Thanh cũng mới ba tuổi khi bị bỏ rơi.

 

Vì tình huống đặc biệt của chúng tôi, bệnh viện đã nhanh chóng đưa ra một kết quả giám định vào ngày hôm sau.

 

Kết quả cho thấy tôi và bà ngoại của Như Tử Hào có quan hệ họ hàng.

 

Tôi ngây ra. Tiểu Bạch cũng n.g.ố.c. luôn. Giang Biệt Chi vẫn im lặng.

 

Không biết bao lâu sau, Tiểu Bạch ôm lấy hai má tôi: “Đừng nhúc nhích, để mình nhìn xem.”

 

Cô ấy nhìn và nhìn rất lâu, như được đoàn tụ với người yêu trong mắt tôi.

 

“Thảo nào, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình liền có cảm tình, muốn làm bạn với cậu.”

 

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống. Tiểu Bạch ôm tôi và khóc cho đến khi cô ấy không thể phát ra âm thanh.

 

“Tây Tây, chúng ta là chị em.”

 

26

 

Tiểu Bạch khóc mệt rồi nên đi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Trong phòng, chỉ còn lại tôi và Giang Biệt Chi.

 

Tôi vừa hiến m.á.u xong nên vẫn còn hơi yếu. Giang Biệt Chi đang gọt táo cho tôi. Hắn cụp mắt xuống, mặt không biểu cảm.

 

Tuy nhiên, đôi tay run rẩy đã tiết lộ trái tim của hắn vào lúc này.

 

Tôi ho, hắn lay, con d.a.o gọt hoa quả cứa vào ngón tay hắn.

 

“Cứ nói những gì anh muốn.” Tôi ngái ngủ nói.

Loading...