Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại ta nên đổi chủ tử rồi - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-29 11:21:51
Lượt xem: 135

Giờ phút này, nhìn Xuân Tinh trong gương, ta hài lòng gật gật đầu.

 

Trên người nàng khoác sa y trắng như tuyết, tựa như Hằng Nga tiên tử.

 

Mày ngài như núi xa, khóe mắt có chút gương lên lộ ra mấy phần vũ mị.

 

Môi son không tô mà đỏ, giống như hoa đào kiều diễm ướt át.

 

Hai má điểm thâm son phấn nhàn nhạt, tựa như hoa đào ngày xuân nở rộ, mềm mại động lòng người.

 

Trên trán điểm xuyết một đóa hoa lê, nhiều hơn mấy phần thanh thuần.

 

Búi tóc cao cao chỉ cài một cây trâm ngọc bích.

 

Sợi tóc như nước rủ xuống bên vai, theo gió nhẹ nhàng trượt trên da thịt trắng nõn trơn mềm.

 

Nhìn như hoa sen trong nước.

 

Những trang dung và phục sức này đều giống trang phục của Thuần Nguyên khi còn sống.

 

Bây giờ nàng thật sự trở thành bản sao của Thuần Nguyên.

 

Thừa dịp thái giám tuần tra rời đi, chúng ta yên lặng đi đến chỗ bọn họ ước định.

 

Ánh trăng như nước.

 

Cơn gió thổi tới, ta cảm nhận được chút hơi lạnh.

 

Nhìn thân ảnh không giận mà uy đứng dưới gốc cây, ta biết, đây chính là Tứ hoàng tử.

 

Thời gian đã đến.

 

Ta gật đầu với Xuân Tinh, ám chỉ đã đến lúc nàng xuất hiện trước mặt Tứ hoàng tử.

 

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ một phía khác của hành lang.

 

Người kia cũng mặc trang phục múa, nhìn kỹ thật sự là trang phục tỉ mỉ.

 

Ta vội vã kéo Xuân Tinh về.

 

Nhìn thấy mặt nữ tử đó, ta kém chút ngất đi.

 

Tô Uyển Nhi!?

 

Tại sao lại là nàng ta?

 

Giờ này, không phải nàng ta đang ngủ sao?

 

19.

Đúng vậy, là ta cho nàng ta uống thuốc ngủ.

 

Uống liên tục mấy đêm rồi, nàng ta càng thêm thích ngủ.

 

Nhìn thấy thuốc có tác dụng như vậy, ta cũng yên lòng.

 

Đêm nay, ta tận mắt nhìn thấy nàng ta uống canh an thần.

 

Đã như vậy, làm sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/song-lai-ta-nen-doi-chu-tu-roi/chuong-10.html.]

Nhìn nàng ta nhẹ nhàng nhảy múa, cùng ánh mắt kinh diễm của Tứ hoàng tử.

 

Ta một mặt áy náy nhìn về phía Xuân Tinh, yên lặng cùng nàng rời khỏi đây.

 

Kế hoạch này thất bại, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

 

Đêm đó, ngay khi ta đang cau mày suy nghĩ xem bước đi nào sai.

 

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

 

Là Tô Uyển Nhi.

 

Lúc này, nàng ta còn mặc trên người đồ múa hoa lệ, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ kiều diễm, động lòng người.

 

Nhưng ánh mắt nhìn ta lại như rắn rết, âm lãnh oán độc.

 

Trong tay còn cầm thuốc an thần của ta chưa dùng hết.

 

Ánh mắt lộ vẻ bối rối của ta đã bị nàng ta thu hết vào mắt.

 

Cùng với một tiếng vang thanh thúy, thuốc an thần bên trong rơi ra.

 

“Tốt, ngươi là thứ không biết tốt xấu, tiện tỳ bội bạc, lại dám phản bội ta!”

 

“Nếu không phải ta luôn thích ngủ, sinh lòng lo lắng, âm thầm đi mời lang trung, chỉ sợ đến nay vẫn mơ mơ màng màng.”

 

“Thật không nghĩ tới, ngươi có can đảm dám hạ độc thủ với ta!”

 

“Nói, rốt cục là vì cái gì?”

 

20. 

Nghe được giọng nói bén nhọn của nàng ta, ta vô cùng hoảng sợ.

 

Hiện tại sự việc đã bại lộ, bảo vệ tính mạng là quan trọng.

 

Ta nắm chắc ống tay áo của nàng ta, hai chân quỳ xuống đất.

 

“Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ biết sai rồi, chỉ là nô tài thấy tiểu thư quá mệt nhọc, nên muốn để tiểu thư ngủ ngon hơn một chút, lúc này mới tự tiện để tiểu thư dùng thuốc an thần.”

 

“Tiểu thư, nô tỳ tuyệt đối không có nửa phần tâm tư muốn hại tiểu thư. Còn xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nô tỳ lần này.”

 

Nhưng Tô Uyển Nhi không vì ta khổ sở cầu xin mà d.a.o động.

 

Nàng ta dùng sức hất tay ta ra, trợn mắt gằn giọng nói.

 

“Việc đã đến nước này, ngươi cho rằng chỉ cần khóc lóc kể lể ta sẽ mềm lòng sao?”

 

“Hôm nay ngươi dám hạ thuốc với ta, ngày mai còn dám c.ắ.t c.ổ ta thì sao?”

 

Giờ khắc này, ta không lo được tôn nghiêm.

 

Ôm chặt đùi tiểu thư đau khổ cầu khẩn, giả bộ hoảng sợ không thôi.

 

“Tiểu thư ngài đã quên, nô tỳ từng cứu mạng người!”

 

“Lúc tiểu thư năm tuổi vô tình rơi xuống cước, là nô tỳ đã nhảy xuống, đã liều mạng cứu tiểu thư lên.”

 

“Năm sáu tuổi, kém chút tiểu thư bị ngựa đá, là nô tỳ cản cho tiểu thư.”

 

“Nhiều lần đều là nô tỳ liều mình che chở cho tiểu thư, tiểu thư có thể vì ý tốt của Tiểu Thúy mà hiểu lầm sao?”

Loading...