Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quay đầu là bình minh - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:37:04
Lượt xem: 999

Kỳ thật sau khi kết hôn chúng tôi cũng có khoảng thời gian rất vui vẻ, Quý Tranh hình như rất muốn hòa thuận với tôi, chúng tôi còn muốn cùng nhau đi Maldives hưởng tuần trăng mật.

 

Kết quả là sau khi bị mẹ hắn phát hiện, bà ta nhất quyết đòi đi theo.

 

Chúng tôi không muốn để bà ta đi cùng, bà ta cũng không nói nhiều, chỉ lau nước mắt bất cứ khi nào Quý Tranh ở trươc mặt bà ta.

 

Không còn lựa chọn nào khác, chúng tôi đành hứa sẽ đưa bà ta đi cùng.

 

Mấy ngày đó lẽ ra phải là tuần trăng mật hạnh phúc nhất trong đời tôi, hiện tại tôi không muốn nghĩ về nó nữa, thật là một mớ hỗn độn.

 

Mẹ hắn cho rằng tôi chỉ nên làm tốt nhiệm vụ làm bảo mẫu của Quý Tranh, không cần có tình cảm với hắn, chỉ cần quan tâm đến cuộc sống của hắn là được.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Và điều đáng sợ nhất là bà ta luôn tỏ cái vẻ tươi cười ngoài mặt, nhưng lại cố ý châm chọc tôi sau lưng.

 

Ví dụ, tôi ghét ăn cần tây nhất, tôi không thích mùi của nó nên không bao giờ nấu món ăn nào có cần tây. Nhưng khi bà ta đến, ngoài mặt bà ta nói sẽ nấu cơm cho chúng tôi để tôi nghỉ ngơi, nhưng ngày nào bà cũng nấu cần tây.

 

Mỗi lần tôi nói không thích ăn là bà ta lại trách mình, nói là lớn tuổi rồi nên không nhớ. Sau đó, bà tiếp tục gắp cần tây cho tôi với nụ cười trên môi:

 

“Tiểu Giang, ăn thử món cần tây mẹ làm đi, không giống bên ngoài, ăn rất ngon.”

 

Tôi thực sự không ăn được.

 

Tôi thầm phàn nàn với Quý Tranh vài lần, và hắn sốt ruột nói:

 

"Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, còn phải nấu cơm cho em, em không biết trân trọng thì thôi còn nói xấu mẹ. Giang Dao, em như vậy mà được sao? !"

 

Hoặc khi Quý Tranh đi làm vào mùa hè, mẹ hắn nói rằng không thể tìm thấy điều khiển từ xa của máy điều hòa nên không thể bật điều hòa.

 

Mỗi lần Quý Tranh trở về, điều khiển từ xa lại được tìm thấy một cách thần kỳ.

 

Tôi đã nói với bà ta nhiều lần rằng đừng mang quần lót của tôi đi, tôi sẽ tự giặt. Tuy nhiên, mỗi khi tôi cởi nó ra và cho vào giỏ giặt, bà ta sẽ cho quần lót và tất của tôi vào máy giặt và khuấy chúng trong nháy mắt.

 

Còn đồ lót của Quý Tranh, bà ta luôn giặt riêng và không bao giờ trộn lẫn với tất.

 

Đó không phải là vấn đề lớn, nhưng sự tích tụ của những điều nhỏ nhặt này thực sự có thể g.i.ế.c ch-ết con người.

 

Thời gian trôi qua, tôi ngày càng chán nản.

 

Quý Tranh cũng chú ý đến những điều mà mẹ hắn đã làm, nhưng lúc bé, hắn đã từng sống sót nhờ tình yêu thương của mẹ, mẹ Quý Tranh đã cõng hắn trên vai trong một lận lũ lớn, Quý Tranh được cứu nhưng mẹ hắn đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng và bị lũ cuốn trôi. May mà được người hàng xóm cứu sống.

 

Vì ở dưới nước quá lâu, nên mẹ Quý Tranh bị di chứng suốt đời, hễ trời mưa là xương khớp đau như búa bổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quay-dau-la-binh-minh/4.html.]

 

Quý Tranh luôn cảm thấy rằng hắn nợ mẹ mình, cho nên hắn không bao giờ nói một lời trái ý mẹ mình.

 

Vì vậy, mỗi lúc có chuyện, hắn chọn trốn ra ngoài, sau khi tan sở, hắn viện cớ tăng ca không về nhà, hoặc ngồi trong ga-ra, tránh nhìn thấy tôi và mẹ hắn mâu thuẫn.

 

Đó là lúc dấu vết ấm áp cuối cùng giữa chúng tôi biến mất.

 

Mối quan hệ của chúng tôi bắt đầu ngày càng xấu đi, cho đến khi cuối cùng không thể cứu vãn được nữa.

 

Lần này tôi không nuốt giận nữa. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mẹ Quý Tranh:

 

"Anh tìm cha mẹ tôi đến đây làm gì? Liên quan gì đến họ?"

 

Mẹ hắn sững người:

 

"Tiểu Giang, cô… "

 

Tôi tiến lên một bước: “Các người đừng luôn miệng nói Quý Tranh chu cấp cho tôi, khi đó tôi có việc làm, nhưng hắn bảo tôi từ chức để đến công ty của mình, nói rằng công ty thiếu người hỗ trợ tài chính đáng tin cậy.”

 

“Sau này công ty đi đúng hướng rồi, chẳng phải các người kêu tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc hắn sao?”

 

“Tôi từng kiếm được 20.000 đến 30.000 tệ một tháng. Các người nói xem tôi ở nhà lo ăn ba bữa một ngày, giặt giũ, lau dọn. Nếu thuê bảo mẫu thì phải trả bao nhiêu tiền? Tại sao tôi lại cần anh ta chu cấp?”

 

"Ý các người là nếu tôi không lấy hắn, hắn sẽ không cần phải chi phí cho những thứ đó, đúng không?"

 

Quý Tranh đứng lên: "Giang Dao, cô nói cái gì với mẹ vậy? !"

 

Tôi bất ngờ bùng nổ, sải bước đến bên hắn hét lên:

 

"Đó là mẹ của anh, không phải mẹ của tôi, đừng hét lên với tôi!!”

 

"Bà ta không sinh ra tôi, cũng không nuôi tôi ngày nào! Tôi đã từng gọi bà ta là mẹ vì anh, nhưng bây giờ tôi sẽ ly hôn với anh. Mẹ của anh thì anh hầu hạ, tôi không có nghĩa vụ!”

 

Quý Tranh cau mày và muốn nói chuyện, nhưng tôi đã nói trước mặt hắn:

 

"Bây giờ anh to tiếng với tôi hả? Khi mẹ anh ép tôi ăn cần tây thì, anh làm gì?!

 

“Mùa hè mẹ anh không cho tôi bật điều hòa hành hạ tôi, anh làm gì?”

 

“Khi mẹ anh khăng khăng muốn đi hưởng tuần trăng mật với chúng ta, anh làm gì?”

 

 

Loading...