Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quay đầu là bình minh - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:36:11
Lượt xem: 1,147

Nhưng chờ đợi bao nhiêu năm tôi cũng không đợi được hắn yêu tôi.

 

Thật ra, ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Nghiên Khả, giác quan thứ sáu của người phụ nữ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tôi. Cô ta quá giống với mối tình đầu của Quý Tranh.

 

Họ đều có ngoại hình sáng sủa, tính cách ấm áp, hoạt bát và dễ thương.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi để ý thấy ánh mắt hắn nấn ná trên người cô ta vài giây trước khi lướt qua sơ yếu lý lịch. Ngay cả khi trình độ học vấn của cô ta không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng cô ta vẫn được nhận vào làm.

 

Điều đầu tiên khiến tôi cảm thấy không ổn là khi Lâm Nghiên Khả gọi điện cho hắn. Dù chuyện họ nói với nhau là về công việc, nhưng việc một thực tập sinh gọi điện trực tiếp cho tổng giám đốc là điều không hợp lẽ thường.

 

Lúc đó chúng tôi đang ăn cơm, nhưng Quý Tranh đột nhiên đặt đũa xuống vội vàng nghe điện thoại. Giọng hắn căng thẳng, như thể đang lo lắng:

 

"Đừng sợ, tôi gọi điện thoại cho Trưởng phòng Lý, anh ta sẽ không trách cô."

 

 

Sau khi cúp điện thoại, hắn sửng người một lúc, khóe miệng chậm rãi không tự chủ được nhếch lên.

 

Đêm đó, hắn có tâm trạng tốt và lần đầu tiên ngâm nga một bài hát khi đi tắm.

 

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

 

Lúc đầu, Quý Tranh có lẽ không nghĩ đến việc đi quá xa, hắn và Lâm Nghiên Khả không liên lạc với nhau quá nhiều, và những cuộc điện thoại không thường xuyên và chỉ mang tính chất công việc.

 

Chỉ là tôi không thể che giấu sự quan tâm của mình đối với loại chuyện này, ngay cả khi cố ngó lơ, nó vẫn sẽ lọt vào mắt tôi.

 

Hắn bắt đầu về nhà càng lúc càng muộn, ôm điện thoại gõ cả đêm, giống như một chàng trai mới bắt đầu biết yêu.

 

Dù tôi có khóc lóc hay quậy phá bao nhiêu, hắn cũng chỉ chặn lại tôi bằng một câu: "Nếu em không chịu được, chúng ta có thể ly hôn."

 

Tôi như c.h.ế.t lặng.

 

Thực ra, nghĩ cho cùng thì người đánh bại tôi không phải là hắn, mà là tình yêu của tôi.

 

Nhưng bây giờ, tôi không muốn yêu hắn nữa. Ly hôn vì một ít vụn khoai tây chiên nghe có vẻ thái quá. Nhưng đây là “Cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà”(*)

 

(*) TÌM HIỂU THÊM https://ahimsa.vn/cong-rom-cuoi-cung-de-chet-con-lac-da/

 

2

 

Khi tôi đưa đơn ly hôn cho Quý Tranh, hắn đang đánh máy, sốt ruột cầm lấy rồi ném sang một bên:

 

“Lại muốn mua nhà à?”

 

“Đã bao nhiêu lần anh nói với em là giá hiện tại…”

 

Tôi ngắt lời hắn: “Là đơn ly hôn, anh xem đi.”

 

"Tôi muốn thảo luận với anh về một số vấn đề liên quan đến việc phân chia tài sản."

 

Quý Tranh sửng sốt một chút, sau đó cầm lấy đơn ly hôn lật qua lật lại xem hai lần, rồi cười nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quay-dau-la-binh-minh/2.html.]

 

"Giang Dao, cô học kiểu khóc lóc, làm loạn treo cổ như thế này từ bao giờ?

 

"Tôi nuôi cô, cơm ăn áo mặc như vậy còn chưa đủ hay sao mà cô còn muốn cùng tôi đóng phim thần tượng?"

 

Tôi nhìn hắn nói: “Nếu anh không bị mất trí nhớ, anh nên nhớ rằng trước đây tôi có việc làm ổn định, nhưng anh và cha mẹ anh nhất quyết bắt tôi nghỉ việc, ở nhà chăm sóc anh.”

 

“Thời buổi này bảo mẫu sống ở Hàng Châu lương bèo bèo cũng 8.000 tệ một tháng, bấy nhiêu cũng đủ tôi nuôi sống bản thân rồi. Không phải anh cho tôi cơm ăn áo mặc mà là tôi đang chăm sóc cho anh, anh đừng cho rằng anh nuôi tôi."

 

Quý Tranh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, chắc hắn không nghĩ tới tôi sẽ nói chuyện với hắn như vậy.

 

Ngay sau đó, hắn có chút ngượng ngùng ném đơn ly hôn sang một bên:

 

"Sao đột nhiên cô lại phát đ-iên?!"

 

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi nhìn thấy vụn khoai tây chiên trên ghế phụ xe anh”.

 

Quý Tranh nhíu mày: "Chỉ vì cái này? !"

 

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, vì thế thôi.”

 

"Anh không đồng ý, kiện ly hôn với tôi cũng không vấn đề gì, nhưng anh nghĩ kỹ đi, với anh như vậy không có lợi.”

 

Quý Tranh nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, một lúc sau, hắn rút đơn ly hôn ra, đặt bút ký, ném qua cho tôi, rồi cười lạnh nói:

 

"Cô đã hài lòng chưa?!

 

"Giang Dao, tôi nói cho cô biết, đến lúc đó, đừng như trước khóc lóc cầu xin tôi."

 

Hắn khinh thường nói: "Giống con c-hó thật đấy."

 

Trái tim tôi lập tức thắt lại vì đau đớn. Trước đây lúc tức giận nhất tôi cũng từng nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng cuối cùng người bỏ cuộc luôn là chính tôi, luôn cúi đầu xin hắn làm hòa.

 

Hắn biết điểm yếu của tôi và lấy nó tổn thương tôi.

 

Chỉ bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.

Tôi thu dọn quần áo: "Tiện thể đi lấy Giấy chứng nhận ly hôn đi."

 

Quý Tranh lần này không nói lời châm chọc tôi nữa, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, hắn đứng lên, kiên định nhìn tôi:

 

"Giang Dao, cô nghiêm túc sao?”

 

"Cô chắc chắn biết ngôi nhà cô đang ở, chiếc xe cô lái, mọi chi phí cuộc sống của cô đều là do tôi chu cấp.”

 

"Cô phải suy nghĩ rõ ràng, không có tôi, cô chẳng là cái gì cả."

 

Tôi liếc hắn một cái: “Đừng nói những lời ng-u ng-ốc đó nữa, năm giờ cục Dân chính tan làm, muộn là không được đâu.”

 

"Được rồi!" Quý Tranh cau mày: "Giang Dao, cô đừng hối hận."

 

……

Loading...