Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quận chúa không dễ làm - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-06-17 05:32:26
Lượt xem: 432

Trước điện tố cáo gian tế với bệ hạ rất nguy hiểm. Với những nhân chứng vật có được, hắn hoàn toàn có thể tìm một thời điểm thích hợp hơn để báo cáo gian tế, cung yến ngày hôm đó thật sự không phải là thời cơ tốt.

Bổn quận chúa ân oán rất rõ ràng, hắn giúp ta, ta tự nhiên phải cám ơn.

Hắn cẩn thận giấu túi gấm vào trong ngực, lúc này mới nói: “Nàng đột nhiên hồi phủ, trưởng công chúa điện hạ triệu ta thương lượng đối sách ngay trong đêm. Vì nàng mà mạo hiểm, ta cam tâm tình nguyện. Ngoài ra...”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hắn ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hăng hái: "Ta không chỉ giúp nàng, mà còn giúp chính mình.”

Hắn là tướng quân, muốn kiến công lập nghiệp.

Ta hiểu rõ, chúc phúc thật lòng thật dạ: "Chúc ngươi lần này đi có thể thực hiện được những hoài bão trong cuộc đời, sớm thành công và bình an trở về”.”

Mặt hắn cong lên, nhìn ta thật sâu: "A Uyển, chờ ta trở về.”

Nói xong không đợi ta phản ứng, liền xoay người rời đi.

“Ngươi gọi ta là gì?”

Tiếng kèn xuất phát vang lên, câu nghi vấn này bị nhấn chìm trong bối cảnh hành quân.

Ta thò đầu nhìn lại, móng ngựa leng keng, áo choàng đỏ thẫm phấp phới, hắn đã lĩnh quân mà đi.

Trên đường trở về ta hơi có chút không yên lòng, cho đến khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài có tiếng đánh nhau, có tiếng kêu thét lên ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong tích tắc, gáy ta đau nhức, trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc: "Cát Tố Tố?”

Nàng nghe được giọng ta, giương mắt nói: "Quận chúa điện hạ, ngươi rốt cục tỉnh rồi.”

Cổ tay chân ta bị trói, cả người bị trói trên cột, không thể động đậy.

“Ngươi bắt cóc ta?”

Đối với việc này ta cũng không quá kinh ngạc, dù sao ta cũng chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, có thể đi theo bên cạnh ta, tất nhiên cũng đều là nhân vật tàn nhẫn.

Câu hỏi là, tại sao?

“Quận chúa điện hạ, thu hồi biểu tình vô tội này của ngươi đi. Nhờ phúc ngươi ban tặng, ta sẽ gả cho Thái tử!”

Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.

Trước làm Thái tử phi, sau làm Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, đây chính chuyện ta tha thiết ước mơ trong đời. Sao nàng ta lại có thể đem bốn chữ "Gả cho thái tử" nói một cách không ngọt ngào như thế.

“Ta còn không trách ngươi trộm vị trí Thái tử phi của ta, vậy mà ngươi lại trả đũa?”

Ta đã bị sốc.

Nàng gào thét: "Ta không thích hắn, chỉ vì hắn là Thái tử, hắn thích ta, ta phải gả cho hắn sao?!"

Thì ra là thế.

Không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, đi theo bên cạnh bổn quận chúa dám nghĩ dám làm như thế, Cát Tố Tố lại chỉ có một bộ não yêu đương.

“Ngươi còn thích Đường Thước sao?”

Nàng nghe được hai chữ Đường Thước, ánh mắt hận thấu xương nhìn chằm chằm ta: "Nhưng người hắn thích là ngươi!"

“Hả?” Ta vội vàng phủi sạch: "Không được nói lung tung.”

Cát Tố Tố khom lưng, đưa tay nắm cằm ta: "Nói lung tung sao?”

Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Trước khi hắn xuất chinh, ta đã nghĩ cách gặp hắn một lần. Chính miệng hắn nói, người hắn thích, là ngươi.”

Cảm xúc của nàng dần dần mất khống chế.

“Lúc trước là ta mù nên mới nhờ ngươi đi đưa thư tình cho ta! Lúc này mới để cho ngươi lợi dụng sơ hở, hại ta và Đường tướng quân hữu duyên vô phận. Kỷ Uyển, ngươi hại ta đến tận đây, ta tuyệt đối không để ngươi quay lại Thượng Kinh! Bắc địa rất thích hợp với ngươi. Dù sao ngươi cũng vốn dĩ phải đi Bắc địa hòa thân.”

Nói xong liền sai người trùm bao tải lên đầu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quan-chua-khong-de-lam/phan-4.html.]

Trước khi ngất đi lần nữa, trong đầu ta chỉ có một ý niệm: Đường Thước ta cám ơn tổ tông bát bối của ngươi!

6

Có lẽ do oán niệm của ta quá mạnh mẽ, trong đầu ta toàn là Đường Thước nên mở mắt liền nhìn thấy Đường Thước.

Hắn dùng kiếm đả thương sứ thần Bắc Địa bên cạnh ta, ta bị ngấm thuốc mê mới tỉnh, trong nháy mắt chân mềm nhũn ngã xuống đất, hắn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo ta: "A Uyển nàng có khỏe không?”

A Uyển. Tại sao hắn lại gọi ta là A Uyển?

Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cảm thấy một chuyện khác trước mắt quan trọng hơn.

"Đường Thước rốt cuộc ngươi nói gì với Cát Tố Tố, làm cho nàng ta nổi đ..iên như vậy, không ngại cấu kết cùng dị tộc để hại ta!"

Hắn vung kiếm c.h.é.m ra một đường, ôm ta đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Nàng nói cái gì, ta nghe không rõ.”

Sau khi hôn mê vài ngày, ta cảm thấy yếu ớt và khó thở, những lời lẽ ra phải tràn đầy năng lượng của ta giống như muỗi.

Nếu không thể hưng sư vấn tội (hỏi tội ai đó), vậy thì ngoan ngoãn câm miệng, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Đường Thước mang ta về quân doanh, lúc quân y bắt mạch cho ta hắn đứng ở một bên, ánh mắt hàm chứa sự lo lắng.

Hôm nay hắn cứu được ta chỉ là trùng hợp, thám tử tra được tung tích tộc Xích Hồi, hắn sinh lòng nghi hoặc tự mình điều tra, lại ngoài ý muốn phát hiện ta lại ở trong đội ngũ sứ thần Bắc Địa.

“A Uyển, sao nàng lại bị tộc Xích Hồi bắt cóc?”

Hắn hỏi ta sao, ta muốn hỏi hắn mới đúng. Nếu không phải hắn gây ra nợ phong lưu, sao ta có thể bị Cát Tố Tố phản lại?

Ta xoa xoa cổ tay bị trói tím, nhìn tóc mai thắt lại, lòng tràn đầy ai oán: “Còn không phải do ngươi ban tặng sao?”

Ta giương mắt, sâu kín nói: "Ngươi nói với Cát Tố Tố là ngươi thích ta, kích thích nàng được ăn cả ngã về không, muốn đẩy ta vào chỗ c..hết. Đường Thước, loại lời nói dối thái quá này ngươi cũng bịa ra được.”

Vẻ mặt quan tâm ban đầu của hắn cứng lại, trên mặt hiện lên một chút ửng hồng mỏng manh, ánh mắt bắt đầu né tránh: "Không phải..."

Ta cực lớn tiếng: "Không phải cái gì? Ngươi dám nói ngươi không phải cố ý trả thù bổn quận chúa sao?!”

Hắn giương mắt, kinh ngạc nhìn về phía ta, sau đó hít một hơi thật sâu và trả lời bằng một giọng lớn hơn ta: "Ta đã nói ta không nói dối!"

Không nói dối, vậy chính là đang chỉ trích bổn quận chúa hiểu lầm hắn?

Ta vừa định phản bác, đầu óc đột nhiên phản ứng lại.

Gợm đã, hắn không nói dối với Cát Tố Tố.

Chẳng lẽ hắn thật sự thích ta?

Đầu óc ta lập tức chập mạch, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía hắn, đối diện với ánh mắt thâm tình mà kiên định của hắn.

Tim đập nhanh hơn, ta nhanh chóng lui về giường, kéo chăn che hơn nửa khuôn mặt.

Bình tĩnh tinh thần, ta trừng to mắt, uy hiếp: "Ngươi đừng tưởng rằng nói như vậy, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Hắn thở dài, giúp ta buông màn: "Nàng nghỉ ngơi một lát, ta tìm người làm chút đồ ăn cho nàng.”

Ta trừng mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng mắng Cát Tố Tố mười vạn tám ngàn lần.

Đang yên đang lành, sao lại hỏi Đường Thước thích ai?

Đại quân tiến lên không được chậm trễ, ta đã thu dọn đồ đạc, muốn hồi kinh.

Đường Thước để thị vệ của mình lại cho ta, dặn dò ta đi đường cẩn thận.

Ta cưỡi trên lưng ngựa, nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn: "Nếu ngươi dám đem chuyện xui xẻo lần này của ta nói cho người khác, đợi ngươi hồi kinh, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Đường đường là Hoa Vinh quận chúa, cho tới bây giờ cẩm y ngọc thực kim tôn ngọc quý (Cuộc sống giàu sang quý phái), chưa từng chật vật như thế?

Hắn cười, không trả lời, chỉ nhìn ta nói: "Gặp lại ở Thượng Kinh!”

“Ừm. Gặp lại ở Thượng Kinh.”

Cầu cho tất cả chúng ta được như ý nguyện.

Loading...