Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quận chúa không dễ làm - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-17 05:32:19
Lượt xem: 435

4

Ta sai người đưa Hồng Ngô về.

Ta vốn không muốn giữ nàng lại, lúc trước chặn nàng lại, chẳng qua là vì muốn gây rắc rối cho Đường Thước.

Nhưng hôm nay, ta chỉ cảm thấy trong lòng mình rất buồn.

Đúng vậy, sau cuộc đi săn mùa thu, bổn quận chúa chỉ cần là nghe được tên Đường Thước là trong lòng liền buồn bực, ta tổng kết triệu chứng này là hội chứng hiếu thắng ngẫu bại - - quá hiếu thắng, ngẫu nhiên bại dưới tay người khác, cho nên canh cánh trong lòng.

“Hồng Ngô cũng thật đáng thương." Thị nữ tri kỷ Liên Diệp cảm khái.

Nàng đáng thương, ta không đáng thương sao? Mẫu thân ném ta ở thôn trang chẳng nghe không hỏi đã non nửa tháng. Giấc mộng làm hoàng hậu tan vỡ là chuyện nhỏ, nếu ta không trở về, trong giới khuê tú quý tộc nhất kinh thành làm sao còn có vị trí của ta?”

Vì thế sau mấy ngày hối hận, ta thu dọn hành lý đơn giản, tiền trảm hậu tấu, dẫn người trở về phủ trưởng công chúa.

Đúng lúc thái giám đến truyền chỉ, mời mẫu thân vào cung dự tiệc, trước khi đi nhìn thấy ta vui vẻ ra mặt, nói nếu quận chúa khôi phục khỏe mạnh, cung yến ngày mai cần phải có mặt.

Chân trước thái giám vừa đi, mẫu thân liền nhìn ta vỗ bàn: "Ai cho con trở về lúc này? Bổn cung thật vất vả mới kiếm cớ đưa được con ra ngoài, con lại chạy về. Cung yến ngày mai, cũng không phải là là tốt!”

Tộc Xích Hồi ở phương bắc sau khi trải qua nhiều năm nội đấu đã thống nhất, Thiền Vu mới nhậm chức dã tâm bừng bừng, liên tiếp quấy rầy biên cảnh. Triều ta hòa bình đã lâu, không muốn khai chiến.

Ý đồ nghị hòa vừa ra, Bắc Địa đề xuất hòa thân, cũng phái sứ thần đi Thượng Kinh.

Bệ hạ không nỡ gả cho công chúa. Lúc này mới triệu nữ quyến hoàng thất, ngày mai vào cung.

Ta biết mình đã gây họa. Từ nhỏ ta được nuôi ở trong cung, gọi bệ hạ một tiếng cữu cữu, gọi thái hậu một tiếng tổ mẫu, ngoài công chúa ra ta cũng là ứng cử viên tốt nhất để hòa thân.

Ta trằn trọc một đêm, ngày hôm sau mang vẻ mặt tiều tụy đi dự tiệc.

Buổi tiệc qua trung tuần, sứ thần bắt đầu noi với cữu cữu: "Quý quốc lễ nghi chi bang, đất rộng của nhiều, bệ hạ nhân hậu khoan hồng, tộc ta ngưỡng mộ đã lâu, muốn kết duyên Tần Tấn.”

Vận mệnh của ta phụ thuộc vào suy nghĩ của cữu cữu.

Ngay khi ta căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, lời khen ngợi này bị cắt ngang.

“Sứ thần nói sai rồi. Ngưỡng mộ đã lâu, sao lại liên tiếp phái gian tế hoạt động ở Thượng Kinh? Thậm chí, còn lẻn vào Binh bộ, trộm bố phòng biên giới của ta?"

Tình thế đột nhiên thay đổi, ta quay lại thì thấy Đường Thước ngồi cuối bàn đã ngang nhiên đứng lên.

Thần sắc cữu cữu trầm xuống: "Đường Thước, không thể nói lung tung.”

Đường Thước đi vào đại sảnh, không chút sợ hãi nói: "Thần có chứng cứ.”

Nữ nhân mang xiềng xích, tóc dài rối bời, vết thương đầy mình, đã bị áp giải lên, mặc dù vậy, ta cũng nhận ra nàng.

Hồng Ngô. Nàng đúng là gian tế Bắc quốc!

Chẳng trách Đường Thước muốn bắt nàng, thậm chí không ngại vì thế mà bị ta uy hiếp......

Nhìn thấy Hồng Ngô, sắc mặt sứ thần biến đổi lớn, sáng loáng xấu hổ.

Sắc mặt cữu cữu cũng thay đổi, đối phương ngoài mặt nghị hòa sau lưng trộm nhà, ngài giận dữ: "Hòa thân sao?!”

Đường Thước quỳ xuống: "Thần xin lệnh, lĩnh quân xuất chiến, thủ cương hộ quốc, chia sẻ nỗi lo của bệ hạ!”

Cho đến khi tiệc tan, ra khỏi điện, ta vẫn còn có chút hoảng hốt. Vốn sắp rơi vào vận mệnh hòa thân, cứ như vậy bị xoay chuyển. Chính là nhờ Đường Thước.

“Quận chúa điện hạ không cảm ơn ta sao?” Hắn thản nhiên đi ở phía sau ta.

Hôm nay dự tiệc, hắn cởi bỏ thường phục, trang phục võ tướng, dáng cao chân dài, khí vũ hiên ngang.

Ngoại hình như vậy, ta rất thưởng thức, nhưng giọng điệu muốn được khen ngợi này, thật sự làm cho người ta tức giận.

“Vì sao ta phải cảm ơn ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quan-chua-khong-de-lam/phan-3.html.]

Ta dừng bước xoay người, ngửa đầu nói: "Không phải ngươi nói ta vì vinh hoa phú quý có thể hy sinh hôn nhân sao?”

Bổn quận chúa trí nhớ rất tốt, sẽ không bởi vì một ít ân huệ nhỏ mà dễ dàng buông tha thù xưa.

Hắn không ngờ ta đột nhiên nhắc tới lời nói không kịp suy nghĩ lúc cãi nhau trước đây, nhất thời có chút bối rối.

“Ta không phải có ý này......” Ý thức được ta còn đang tức giận, hắn thức thời chuyển đề tài: “Vậy nàng cũng nên xin lỗi ta, chuyện của Hồng Ngô, nàng hiểu lầm ta rồi.”

Lúc này đến phiên ta có chút hoảng, gian tế bịa chuyện hồ ngôn loạn ngữ, ta lại tin, quả thực sỉ nhục!

Giương mắt đối diện với ánh mắt tha thiết lại chờ mong của hắn, trong lòng ta cảm thấy không được tự nhiên, đột nhiên, rất không muốn để cho hắn được như ý: “Ta chưa bao giờ tin chuyện Hồng Ngô bịa ra.”

Chỉ cần ta đủ tự tin thì người khác sẽ tin vào việc làm xấu xa của ta.

Ta nâng cằm, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nắm trong tay tất cả: "Đường Thước, cho tới bây giờ ta vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm của ngươi.”

Người trước mắt kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin nhìn ta.

Ta đón ánh mắt của hắn, gật gật đầu khẳng định.

Không thể tin biến thành cảm động, hắn mở miệng: "Nàng lại tin tưởng ta như vậy.”

Ha ha, cũng không có.

Nhưng thấy hắn dễ lừa như vậy, ta không khỏi áy náy: "Đợi ngươi rời kinh, ta đi tiễn ngươi.”

Ba ngày sau hắn sẽ mang quân xuất chinh.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cảm động thì cảm động, Đường Thước vẫn quyết không khách khí: "Vậy ta muốn quà.”

Cái này thì dễ. Bản quận chúa gia tài đâu có ít.

"Không cần vàng bạc châu báu, chỉ cần món quà có thành ý."

Ta thấy Đường tiểu tướng quân hắn chính là đang làm khó dễ ta.

5

Thấy ta tự mình thêu túi gấm Liên Diệp tỏ vẻ khó hiểu.

Thường ngày chuyện này đều lệnh cho các tú nữ làm, chừa lại hai mũi kim cuối cùng cho ta kết thúc, coi như bổn quận chúa tự tay làm.

Nhưng Đường Thước cố ý nói phải có thành ý, bổn quận chúa cũng không phải người không biết tốt xấu, hắn chung quy là giúp ta, thành ý này cho đủ một chút cũng không sao.

Cho dù thành phẩm tương đối xấu, hắn cũng chỉ có thể nhận thôi.

Ngày đại quân xuất chinh, mưa dầm triền miên, ta đấu tranh nửa ngày, quyết định giữ lời hứa.

Lúc đến cửa thành, cách giờ đại quân xuất phát chỉ còn lại nửa nén hương.

Tướng quân lập tức mặc giáp bạc, đeo kiếm, nhìn về phía cửa thành, lúc này nhìn thấy ta liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới nghênh đón: "Ta nghĩ nàng sẽ không tới.”

Ta vén màn xe, ôm lò sưởi, thản nhiên nói: "Bổn quận chúa nói được làm được.”

Ta chọn lọc bỏ qua quá trình tự đấu tranh trước khi ra khỏi cửa. 

Hắn tràn đầy chờ mong nhìn ta, ta do dự liên tục, ho nhẹ một tiếng, đưa lễ vật qua: "Thành ý như ngươi muốn đây.”

Hắn nhận lấy, quan sát một lát, nhướng mày nghi hoặc: "Đây là... gà đất?

Mặt ta không biến sắc: "Ừ.”

Thật ra là phượng hoàng, nhưng đối với cái đầu vặn vẹo và bộ móng vuốt kia, cho dù da mặt ta dày cũng không cách nào nói ra hai chữ phượng hoàng.

Hắn lại rất dễ chịu, nghe vậy khích lệ: "Rất đặc biệt.”

Ta cầm lò sưởi, hơi có chút khẩn trương: "Cảm ơn.”

Loading...