Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nụ hôn đầu của cậu chủ - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:45:19
Lượt xem: 211

31.

Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở trên giường của Diệp Cẩn Sâm...Tự nhiên tôi thấy lạnh toát hết cả người!

Tôi nhanh chóng nhìn quanh và không thấy Diệp Cẩn Sâm đâu. Có một chút tiếng ồn từ hướng phòng tắm. Có thể anh đang tắm. Thế là tôi vội chạy đi.

Lúc tắm xong, tôi đoán Diệp Cẩn Sâm đã đi làm, nên đi xuống lầu.

“Anh Giang.” Tiểu Phương đang lau tay vịn cầu thang, ngẩng đầu nhìn thấy tôi liền mỉm cười chào hỏi.

"Ừ." Tôi gật đầu và tiếp tục huýt sáo một cách thản nhiên khi bước xuống cầu thang.

Tuy nhiên, khi đến phòng ăn, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc...

"Cậu chủ?"

Diệp Cẩn Sâm nghe được thanh âm, quay đầu lại.

"Tới ăn sáng đi."

"Vâng, thưa cậu chủ."

Tôi ngồi xuống phía đối diện Diệp Cẩn Sâm.

Trong lúc anh đang ăn sáng, tôi lén lút ngước mắt lên nhìn anh.

Tôi tự hỏi liệu anh có nhớ chuyện xảy ra tối qua không, anh nhớ được bao nhiêu.

Tuy nhiên, Diệp Cẩn Sâm không nói gì cho đến khi bữa ăn kết thúc. Anh lại quay lên lầu.

Tôi cũng đi lên lầu. Tôi sẽ lấy lá đơn xin nghỉ việc đã được anh ấy ký và điểm chỉ tối qua ra báo chuyện mình nghỉ việc với anh.

Tôi đã đợi ở tầng dưới hơn mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đi xuống lầu, anh đã tiến tới chỗ tôi và đưa cho tôi một cái thẻ ngân hàng.

"Cậu chủ, đây là..."

“Cậu không định nghỉ việc à?”

À, anh có nhớ chuyện tối qua không nhỉ?

"Cậu đã làm việc cho tôi hơn hai năm, làm việc gì cũng rất tận tâm, trách nhiệm. Trong thẻ này có 500.000 tệ, coi như tiền đền bù thôi việc cho cậu."

“Nhưng tôi chủ động xin từ chức mà…”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

“Mật khẩu là…” Anh bước tới, nhét thẻ ngân hàng vào tay tôi.

Tôi tiếp tục bế tắc, quay lại nhìn anh: "Cậu chủ..."

"Được rồi, cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào."

"Không không không... Cậu chủ! Ý của tôi là, cậu có thể trực tiếp chuyển 500.000 đó cho tôi được không?"

Diệp Cẩn Sâm: "..."

32.

Diệp Cẩn Sâm đã không vạch trần tôi. Thực ra tôi biết ý anh là gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-hon-dau-cua-cau-chu-mvon/8.html.]

Anh cố tình đưa cho tôi thẻ ngân hàng và mật khẩu mà tôi đã hỏi tối qua chỉ để nói với tôi rằng anh nhớ hết chuyện xảy ra tối qua. Tuy nhiên, tôi vẫn phải suy nghĩ về nó một cách cẩn thận.

Đêm qua không có "bí mật" khủng khiếp nào ngoại trừ việc tôi nói tôi thích đàn ông.

Nghĩ tới đây tôi thấy nhẹ cả người.

Buổi chiều, tôi thu xếp hành lý và đặt vé tàu cao tốc về nhà ngay trong đêm.

"Anh Giang, anh vẫn sẽ quay lại chứ?"

Tiểu Phương, Tiểu Lý và những người khác nhìn tôi với vẻ mặt mong đợi. Nhưng tôi vỗ vai họ, mỉm cười lắc đầu: "Tôi sẽ không quay lại nữa đâu."

Tôi kéo vali quay lại thì nhìn thấy Diệp Cẩn Sâm, người này không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào.

"Cậu chủ." Tôi cười tươi chào anh.

Những gì tôi vừa nói, nhất định anh cũng nghe được.

Diệp Cẩn Sâm gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi."

"Cảm ơn cậu chủ!"

Tôi bước lên chiếc xe sang trọng của Diệp Cẩn Sâm mà không e dè gì. Tuy nhiên, trên đường đi, Diệp Cẩn Sâm liếc nhìn tôi vài lần, có vẻ như có điều muốn nói.

"Sau này có lẽ sẽ không gặp lại cậu chủ nữa..."

"Cậu không còn là quản gia của tôi nữa, không cần phải gọi tôi như vậy."

“Ồ.” Tôi mím môi, mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng cảm ơn anh…Anh Diệp.”

Sau một thời gian làm việc ở đây, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ Diệp Cẩn Sâm. Đến tận lúc tôi nghỉ việc thì anh ấy vẫn lại đưa thêm cho tôi 500.000 tệ.

“Không cần, cậu xứng đáng với tất cả những gì tôi cho cậu.” Anh quay lại nhìn tôi hỏi: “Sau khi về quê, cậu có dự định gì không?”

"Anh Diệp, số tiền anh đưa cho tôi đủ để bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Tuy chỗ chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ, không thể kiếm được nhiều tiền nhưng có thể kiếm được phần nào chi phí trang trải cuộc sống."

"Thế thì tốt rồi."

Một lúc lâu cũng không nghe thấy anh nói gì. Ngay lúc tôi tưởng anh sẽ giữ im lặng mãi, lại nghe thấy anh ngập ngừng hỏi: “Cậu… cái đó… cậu như vậy… người nhà của cậu có biết không?”

"Tôi chưa hiểu?"

"Đó là...chuyện cậu đã nói tối qua."

"Chuyện đó?"

Chuyện gì nhỉ?

Diệp Cẩn Sâm nhẹ nhàng thở dài, "Cậu thích đàn ông... Người nhà cậu có biết không?"

"..."

Quả nhiên không thể nói dối được mà!

May là tôi đã xin nghỉ việc, nếu còn ở lại, chắc chắn Diệp Cẩn Sâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi một khi anh phát hiện ra tôi lừa dối anh.

"À thì, gia đình em... khá cởi mở với chuyện này."

Diệp Cẩn Sâm nhìn tôi bằng ánh mắt u ám: “Vậy thì tốt.”

Loading...