Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhớ mãi không quên - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:20:02
Lượt xem: 210

10

Tim tôi lập tức lỡ đi một nhịp

Cùng cô ta…… làm gì?

Cô ta nói đến đó thì dừng lại, không nói thêm gì nữa.

Khó mà không nghĩ nhiều, rốt cuộc giữa cô ta và Giang Hàng đã xảy ra chuyện gì.

“Thấy hai người làm hòa, tôi cũng thấy mừng cho anh ấy. Chỉ đáng thương cho……”

Cô ta hơi dừng lại, vừa sờ bụng vừa cười khổ, trên khuôn mặt lộ vẻ cô đơn, giọng nói mềm như bông mang theo vài phần tủi thân.

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, trong lòng hoảng hốt.

Đến lúc cô ta rời đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Tôi bắt xe đến bệnh viện, vì tắc đường mà hơn một tiếng mới đến nơi.

Trong lúc đó, Giang Hàng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn.

Khi đến viện, lại vô tình đụng mặt Giang Hàng trong thang máy.

Vẫn là khuôn mặt vô cảm, bộ dáng lạnh lùng, nhưng chắc do vừa làm phẫu thuật, nên nhìn anh có hơi ủ rũ, mệt mỏi.

Có rất nhiều người, anh thỉnh thoảng lại xem điện thoại, hình như anh không phát hiện ra sự xuất hiện của tôi.

Tôi cũng yên lặng, không nói gì.

Trái tim như bị mắc một cục bông, vừa nghẹn lòng vừa buồn.

Tôi biết, tính cách Giang Hàng vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo, bề ngoài khó gần, nhưng thực ra là người sống có nguyên tắc.

Nếu người phụ nữ kia mang thai con của anh……

Thì anh sẽ không làm chuyện đó với tôi.

Không phải tôi không nghi ngờ thai phụ kia nói dối, châm ngòi ly gián quan hệ của chúng tôi.

Nhưng thỏi son trong phòng tắm nhà anh, việc cô ta đổi dép một cách quen thuộc, và cả việc Giang Hàng cam chịu tiếng gọi ‘chồng’, những việc đó phải giải thích thế nào đây?

Nếu Giang Hàng đã có người khác, thì hiện tại quan hệ của tôi và anh là cái gì?

Tôi mất hồn mất vía đi về phía phòng bệnh, Cố Trạm hiếm khi không chơi game, mà cầm quyển sách tôi mang đến, vuốt ve trang bìa, vẻ mặt thất thần.

Nghe thấy tiếng động, Cố Trạm bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện rõ sự kinh ngạc, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Tôi còn tưởng đêm nay bà không về cơ.”

Đôi mắt sáng ngời, khóe môi cong lên ý cười, không giống như đang trêu chọc, mà giống như cậu ấy rất vui.

Tôi nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì.

Tối qua tôi và Cố Trạm cãi nhau ầm ĩ cả tôi, nhưng đêm nay tôi lại vô cùng yên lặng.

Cố Trạm cũng nhận ra, lặng lẽ thu lại ý cười.

“Bà cảm thấy, chăm sóc tôi sẽ làm cậu ta không thoải mái phỏng?”

Tôi sửng sốt, muốn bảo cậu ấy là không phải như vậy, cậu ấy lại liếc nhìn tôi: “Đừng chối, tôi còn không hiểu bà chắc, con nhỏ vô tâm.”

“Ai vô tâm cơ!”

Cậu ấy cười:

“Thì lúc học đại học ấy, sau khi ở bên cạnh Giang Hàng, bà không liên lạc với tôi nữa. Trừ cậu ta ra, thì còn ai có thể khiến cậu nhớ mãi không quên?”

Tôi mở miệng, thở dài, tôi nhận ra mình chẳng thể nào phản bác lời cậu ấy.

Cậu ấy nhìn biểu cảm của tôi chằm chằm, lặng im một lát, cậu ấy cười nhẹ nhàng.

“May mà tôi tiên tri trước, chiều nay tôi thuê hộ lý, lát nữa người ta đến.”

Cậu ấy hơi dừng lại, như chẳng có chuyện gì to tát nói tiếp:

“Còn mẹ bà, tôi bảo mẹ bà là, tôi đã quay lại với bạn gái cũ, là mẹ bà không để bà chăm sóc tôi nữa đâu.”

“Sao, thấy tôi tốt với bà không?”

Tốt thật, nhưng lại tốt quá mức.

Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt phức tạp.

Nhưng tôi tự nhủ bản thân, mất mặt một lần là được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nho-mai-khong-quen-uoen/chuong-8.html.]

Về phòng trọ, mẹ tôi cũng đang ở đây, bà đang ở trong bếp nấu cơm cho tôi.

Kỳ lạ ghê, không biết có phải nhờ những lời nói của Cố Trạm hay không, mẹ vậy mà lại không trách mắng tôi khi thấy tôi từ viện về.

Chúng tôi yên lặng ăn xong bữa, tôi đứng dậy định dọn bát đĩa, thì chiếc điện thoại trên bàn đột nhiêu kêu lên.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, bất động rất lâu.

“Không phải Giang Hàng gọi à? Sao không nghe đi.”

Mẹ tôi hừ lạnh một cái, giọng điệu mỉa mai không hề che giấu.

Trong lồng n.g.ự.c dâng lên cảm giác buồn bực, cùng với đó là cảm giác bất lực quét qua lòng tôi.

Tôi cố gắng đè nén những cảm xúc trong lòng, mặt không biểu cảm cầm lấy điện thoại, đi vào phòng ngủ.

Nhưng hình như mẹ không muốn buông tha cho tôi.

“Giỏi lắm rồi, bây giờ lời mẹ nói cũng không muốn nghe, trong lòng chỉ có nó thôi đúng không.”

Tôi dừng bước, bên tai là tiếng nổ vang, có giọng nói của thai phụ kia, có những lời nói lập đi lập lại của mẹ, trôi nổi phiêu lãng, thần kinh bị kích thích, dường như hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Tôi quay người lại, mặt không biểu cảm, nói từng câu từng chữ: “Mẹ muốn nói gì, giờ mẹ nói đi, con nghe đây.”

Mẹ tôi hơi sửng sốt, giữa hai lông mày hiện lên tia tức giận: “Cái con bé này——”

“Mẹ không nói, thì để con nói hộ mẹ.” Tôi nhìn mẹ: “Mẹ muốn nói, con không nên tự tiện rời khỏi viện, năm đó cũng không nên đến Bắc Kinh học đại học, không nên hẹn hò với Giang Hàng, không nên làm trái ý mẹ, con nên làm theo những gì mẹ muốn, đúng không?”

Tôi nắm chặt tay, tôi nghĩ mình có thể kìm nén được cảm xúc, nhưng giây phút này, tôi vẫn mất kiểm soát.

“Mẹ làm sai à? Mẹ như thế không phải là vì muốn tốt cho con à?”

Tôi cười, có cảm giác đầu mình chuẩn bị nổ tung.

“Ép con học ngành con không thích, là tốt cho con ạ? Ép con chia tay với người con thích, là tốt cho con ạ?”

Mẹ nhìn tôi với vẻ khó tin, cơ thể run lên nhè nhẹ, tay mẹ vịm vào bàn theo bản năng.

“Từ sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ luôn dùng dang nghĩa muốn tốt cho con, để quyết định mọi thứ thay con, kể cả những việc con phải có quyền quyết định. Sau đó, mẹ nói mẹ yêu con.”

Tôi nhắm mắt lại, ép bản thân mình phải bình tĩnh rồi nói tiếp:

“Nhưng con không cảm nhận được tình yêu của mẹ, con sắp bị thứ gọi là tình yêu của mẹ ép đến mức nghẹt thở rồi.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, thở gấp:

“Nên từ lâu, con đã bất mãn với việc này? Nhưng con chưa từng nói với mẹ!”

Nghe những lời mẹ nói, trong một khoảng khắc, tôi cảm thấy mình vừa buồn cười, lại vừa đáng thương.

“Con thực sự chưa từng nói ạ? Mẹ, chắc là mẹ quên rồi, 5 năm trước con đã từng nói, nhưng lúc đó mẹ đã làm gì?”

Dây thần kinh căng thẳng như thể đang rơi sập xuống, đôi mắt tôi đỏ hoe, giọng nói run run: “Mẹ dọa con mẹ sẽ nhảy l*u.”

Mẹ tôi giật mình, quay đầu đi, tránh ánh mắt của tôi.

“Mọi chuyện như mẹ mong muốn, con và Giang Hàng chia tay, vì để chăm sóc cho tinh thần của mẹ, vì chữa bệnh cho mẹ, nên con ở lại đây.”

Tôi đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt chảy càng nhiều: “Chắc mẹ không biết, trong 5 năm qua, con cũng đã từng có suy nghĩ 44.”

Mẹ đột nhiên nhìn về phía tôi, khuôn mặt trắng bệch.

“Nhưng con không làm, không phải vì con sợ ch**, mà vì ——”

Tôi hít một hơi thật sâu, đối diện với mẹ, cười buồn: “Mẹ, mẹ chỉ có con.”

“Bố không cần chúng ta, nhưng con vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi mẹ.”

Mẹ tôi ngẩn người, đôi mắt cũng đỏ hoe, y như một đứa trẻ.

Sau thời gian đó, mẹ không đến phòng trọ của tôi suốt một thời gian dài, tôi cũng bắt đầu đi tìm việc lại.

Có người bạn giới thiệu tôi với giám đốc một bệnh viện mắt, tôi nhanh chóng vượt qua phỏng vấn, rồi đi làm.

Còn Giang Hàng……

Tôi thừa nhận tôi đang trốn tránh anh.

Đột nhiên tôi nhận ra dường như mình chẳng có gì thay đổi.

Vẫn yếu đuổi và nhát gan y như 5 năm trước.

5 năm trước tôi không dám đối mặt với Giang Hàng, bây giờ tôi vẫn như vậy, cũng không có dũng cảm tìm anh hỏi rõ mọi chuyện.

Buồn cười hơn là, tôi thậm chí không biết mình đang sợ cái gì.

Chuyển biến xảy ra vào ngày Cố Trạm xuất viện.

Loading...