Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người cha khốn nạn - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-06-13 19:02:18
Lượt xem: 520

3

Cố Ái đột nhiên thay đổi vẻ mặt rụt rè và nhìn tôi đầy tự hào.

“Không lẽ chị không biết con gái ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế sao? Dù hai người muốn hay không thì tôi vẫn quyết tâm sống trong ngôi nhà này."

Tôi gật đầu không phản bác mà chỉ nhìn em trai tôi. Em trai tôi hút một điếu thuốc, chế nhạo: “Mày cho rằng người c..hết có thể thừa kế tài sản hả?”

Tôi phụ họa theo: “Đồng xu ma, nến, nhà giấy và những thứ tương tự.”

Sắc mặt Cố Ái cứng đờ.

"Anh nói đùa thật là giỏi, g..iết người là phạm pháp..."

Tôi và em trai nhìn cô ta một cách lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc.

Một lúc sau, cô ta xách vali và chọn căn phòng duy nhất không khóa.

Em trai tôi ra dấu OK.

"Chị, chờ xem kịch hay đi."

Tôi không trả lời mà rút điếu thuốc ra khỏi miệng nó rồi vứt vào thùng rác.

"Nói thật cho chị biết mày lấy t.h.u.ố.c lá ở đâu ra. Khai thiệt đi, chị mày bỏ qua cho. Nói dối, chị mày sẽ nghiêm khắc."

Em trai tôi nói với giọng ác ý: “Khai thiệt mới bỏ qua, vào tù thì vào tù sợ cái gì, nói dối sẽ nghiêm khắc sao, mơ đi!”

Trước khi tôi nổi giận, nó đã thu mình lại thành chim cút và thận trọng nói: "Bạn em đưa, em chỉ dùng để ra vẻ thôi. Em nhất định không hút. Em thực sự không thích mùi khói thuốc, em thề đấy!”

Tôi quay lại và lấy một cái túi trên ghế sofa ra và ném vào người em trai. Nó ngạc nhiên mở ra và vài giây sau mặt nó sa sầm lại: "Những người trẻ tuổi sẽ không bao giờ thỏa hiệp với những chiếc quần dài!"

Tôi liếc nhìn em trai rồi nói: “Được rồi, nếu mày lại sốt nữa thì chị sẽ tiêm cho mày. Sau đó chị mày sẽ chụp ảnh.”

Em trai tôi không nói nên lời và thành thật mặc quần dài vào.

Có một sự thật là, chị gái dường như được sinh ra với sức mạnh có thể dùng m.á.u để trấn áp em trai mình.

4

Sau khi em trai tôi mặc quần dài vào, nó bực bội đi theo tôi như cái đuôi, tôi làm gì nó làm nấy, bực mình tôi giơ chân tính đá vài phát thì nó đã nhanh chóng bỏ chạy.

"Chị, chị cảm thấy Cố Ái sẽ có thể khám phá được điều bất ngờ mà chúng ta đã chuẩn bị không? Haha, cô ta sẽ không bao giờ ngờ rằng những phòng khác đều bị em khóa cửa, trong phòng đó có một kho báu lớn…”

Tôi cảnh cáo em trai: "Đừng làm quá, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi."

Em trai tôi gật đầu, có vẻ háo hức muốn thử: "Yên tâm đi, sẽ không có người c..hết, kết thúc trò chơi sớm thì chán lắm."

Khuya hôm đó, một tiếng hét cực kỳ chói tai đột nhiên phát ra từ trong nhà. Càng hét càng to. Ba tôi bị quấy rầy giấc ngủ, ông ta tức giận đi chân đất chạy ra ngoài.

"Tiếng động gì vậy? Nhà bị ma ám à?"

"Cố Dương, mày đang đùa tao à? Đừng làm loạn nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-cha-khon-nan/phan-2.html.]

Tôi và em trai mở cửa ra, ngái ngủ nhìn ông ta.

“Ba, ba làm gì mà thức khuya thế?”

Em trai tôi ghé sát vào tai tôi nói với giọng không to nhưng ai cũng có thể nghe thấy.

"Chị, ông già nhà chúng ta tiền mãn kinh rồi, nửa đêm lảm nhảm cái gì?"

Ba tôi tức giận trước những lời nói của em trai tôi. Ông ta muốn đánh ai đó bằng dép của mình, nhưng vô ích. Tôi nhắc nhở: “Tiếng hét vừa rồi hình như phát ra từ tầng dưới.”

"Cố Ái sống ở tầng dưới, hay là có kẻ trộm vào nhà. Có thể lắm. Ba xuống coi thử đi. Hôm nay mọi người đều được nghỉ lễ, quản gia và những người khác đều không có ở đây. Nếu có nguy hiểm gì, con và em trai có thể gọi cảnh sát."

Ba tôi lưỡng lự.

"Tiểu Dương giỏi võ, đi với tao được không?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Em trai tôi đảo mắt và bước xuống cầu thang trước. Tôi bám sát phía sau, không quên lời nhắn trước khi rời đi.

"Ba, ba cứ ở trên đó đi, sẽ không có người nói ba tham sống sợ c..hết đâu."

Dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn không rõ mặt ông ta lắm nhưng tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm đầy màu sắc của ông ta ngay cả khi nhắm mắt lại.

5

Tiếng la hét biến mất, nhưng tiếng xào xạc vẫn tiếp tục phát ra từ một căn phòng ở tầng dưới.

Ba tôi đạp tung cánh cửa trước mặt chúng tôi và ngay lập tức đập vào mắt ông ta là một vật thể bằng vàng không xác định.

"A, có một con quỷ rắn!" Ba tôi sợ hãi ngã gục xuống đất, mùi amoniac nồng nặc, ông ta không tự chủ được.

Dưới ánh trăng, con trăn cưng của em trai tôi có làn da màu vàng trong suốt, nó quấn quanh người Cố Ái, cuộn tròn, cuộn tròn. Cố Ái đã trợn mắt và sùi bọt mép.

Tôi bật đèn chùm lên và căn phòng lập tức sáng như ban ngày. Con trăn vàng dài khoảng bảy tám mét, thân hình to hơn đùi của người trưởng thành, nhìn từ xa, giống như toàn bộ cơ thể của Cố Ái đã bị nó nuốt chửng.

Em trai tôi bước tới nắm lấy đầu con trăn vàng, kéo về phía mình và vuốt ve âu yếm.

"Bé cưng hôi thế, sao em lại đến đây? Em ngửi thấy mùi gì khó chịu à?"

Ba tôi kêu lên, mắt mở to: "Đồ khốn nạn, mày phải chịu trách nhiệm việc này, nhanh nhốt nó vào lồng đi. Tiểu Ái, con thế nào rồi? Mau tỉnh lại đi, đừng dọa ba."

Tôi giả vờ vô tình giẫm phải chân Cố Ái, giẫm nát gót chân cô ta từ bên này sang bên kia, khiến cô ta tỉnh lại.

Em trai tôi đã bộc lộ cảm xúc thật của mình: “Tiểu Ái, thế nào, không sao chứ?"

Cố Ái nở một nụ cười nhợt nhạt và yếu ớt: "Anh à, cảm ơn anh đã quan tâm, em không..."

Em trai tôi ôm đầu con trăn vàng và hôn nó lia lịa: “Tiểu Ái, em thật sự làm anh sợ c..hết khiếp. Người phụ nữ này không đánh em đúng không?"

Con trăn được gọi bằng tên Tiểu Ái, con ngươi thẳng đứng màu đỏ của nó phát sáng nguy hiểm. Khóe miệng Cố Ái giật giật, cô ta lại ngất đi. Tôi nhìn chiếc quần của cô ta rồi lén bật camera điện thoại lên để quay lại.

Đúng là cha con, đi vệ sinh không tự chủ hoàn toàn giống nhau.

(còn nữa)

Loading...