Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người bạn tốt nhất của tôi - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-17 11:03:13
Lượt xem: 748

Đôi mắt cô ấy đầy tò mò.

Lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh, thô bạo mắng cô ấy: "Cậu đang nhìn cái gì vậy!"

Nhưng cô gái đó nói: "Cậu thật xinh đẹp."

Tôi cong môi: “Cậu nói gì cơ?”

Cô ấy đưa tay qua hàng rào về phía tôi: “Cậu có muốn ăn kẹo không?”

Trong lòng bàn tay cô ấy có một viên kẹo, với bao bì đơn giản, là loại kẹo mà tôi sẽ không bao giờ nhìn.

Tôi lắc đầu.

Cô gái ấy buông tay xuống, cười ng..ốc nghếch nói: “Cậu khóc trông rất đẹp, nhưng đừng khóc nữa nhé.”

Đúng lúc tôi đang thắc mắc cô gái kỳ lạ này từ đâu đến thì dì Lý giúp việc vội vàng chạy ra ngoài.

Dì ấy nhanh chóng xin lỗi tôi: “Cô chủ, xin lỗi, đây là con gái tôi. Tôi không để ý nên hôm nay con bé đã chạy ra ngoài với tôi”.

Dì Lý lại nói với cô gái: “Không phải mẹ đã bảo con chỉ có thể đứng bên ngoài sao…”

Lúc này tôi mới nhận ra đầu cô gái đó đầy mồ hôi.

Tôi ngước nhìn mặt trời chói chang.

Đã ba tiếng đồng hồ kể từ khi dì Lý đến làm việc, cô gái đó đã phơi nắng ba tiếng đồng hồ ở ngoài cổng.

Tôi ngắt lời dì Lý: “Cậu này, vào chơi với mình đi."

Cô gái nhìn dì Lý rồi nhìn tôi, vẻ mặt vui mừng: "Thật sự có thể sao?"

Tôi mở cổng.

Vì Thế, Lý Hàm Nguyệt đã bước vào cuộc đời tôi từ năm tám đến mười ba tuổi.

16

Lý Hàm Nguyệt bị thiểu năng trí tuệ và mức độ thông minh của cô ấy chỉ khoảng sáu tuổi.

Cha cô ấy bỏ đi khi thấy dì Lý sinh ra một cô con gái ốm yếu, để dì Lý một mình nuôi Lý Hàm Nguyệt.

Khi Lý Hàm Nguyệt lên năm tuổi, dì Lý đã đi làm để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho hai người.

Sau khi tôi mời Lý Hàm Nguyệt đến nhà mình chơi, mỗi cuối tuần cô ấy đều tới.

Mẹ tôi rất thích Lý Hàm Nguyệt ngoan ngoãn, cũng mời cô ấy đến nhà chơi.

Lý Hàm Nguyệt rất nhạy cảm, sẽ không bao giờ động đến đồ của tôi trừ khi tôi chủ động đưa cho cô ấy chơi.

Bến xe buýt gần nhà Lý Hàm Nguyệt cách bến xe nhà tôi hơn mười trạm dừng.

Cô ấy phải mất mười phút đi bộ đến bến xe buýt và mười phút nữa để đi bộ từ bến xe đến nhà tôi sau khi xuống xe.

Vì vậy, cô ấy nói với tôi rằng mỗi lần đến nhà tôi phải mất một tiếng đồng hồ, nhưng cô ấy thích và sẽ đến hàng tuần, mặc dù mỗi lần đều phải lắng nghe một số điều nhỏ nhặt của tôi.

Tôi hiếm khi nói với người khác về sự bất mãn của mình, kể cả với mẹ, nhưng Lý Hàm Nguyệt là một người rất biết lắng nghe.

Khi nghe tôi nói những chuyện vặt vãnh, cô ấy luôn ngồi xếp bằng trên sàn, lấy tay chống má và không bao giờ ngắt lời tôi.

Chỉ khi nghe được điều gì hay ho, cô ấy mới vỗ tay bằng đôi bàn tay mũm mĩm và khen ngợi tôi: "Dao Dao thật tuyệt vời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-ban-tot-nhat-cua-toi/7.html.]

Lý Hàm Nguyệt có một đôi mắt rất đẹp, giống như một con nai trong rừng, sáng bóng và ẩm ướt.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Mỗi lần cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi lại cảm thấy tội lỗi.

Tôi chưa bao giờ coi Lý Hàm Nguyệt là bạn, bởi vì cô ấy quá ng..ốc.

Một trong những nguyên tắc sống của tôi, sẽ không coi kẻ ng..ốc là bạn bè.

Chỉ có kẻ ng..ốc mới không hiểu điều này.

Nhưng ngày hôm đó, Lý Hàm Nguyệt ôm một con ch.ó đồ chơi tới nhà tôi.

Cô ấy vuốt đầu con ch.ó đồ chơi, nói: “Tôi có hai người bạn, một là Hoan Hoan.”

Hoan Hoan chính là tên của con ch.ó đồ chơi này.

Cô ấy lại bổ sung: "Còn có một người là Dao Dao.”

Tôi không trả lời.

Tôi không muốn thừa nhận mình là bạn của cô ấy, nhưng nhìn vào ánh mắt mong đợi của Lý Hàm Nguyệt, tôi không thể nói không.

Ngày hôm đó, sau khi Lý Hàm Nguyệt rời đi, mẹ tôi nói: “Dao Dao chúng ta cũng kết giao được bạn tốt rồi.”

Tôi nói: “Lý Hàm Nguyệt không phải bạn của con.”

“Nhưng mẹ thấy con cười rất vui vẻ đó.”

17

Khi tôi mười hai tuổi, gia đình chúng tôi đi du lịch nước ngoài.

Ngày tôi trở về Trung Quốc, vừa xuống máy bay, tôi nhận được điện thoại của Lý Hàm Nguyệt.

Cô ấy ở bên kia lẩm bẩm hỏi tôi: “Dao Dao, khi nào cậu về?”

“Vẫn còn một tiếng nữa.” tôi nói.

Nhưng trên đường về nhà, tôi đột nhiên muốn ăn một nhà hàng Mexico nào đó.

Vì thế về nhà chậm vài tiếng.

Khi đến trước cửa nhà, tôi nhận thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng ở cổng hàng rào.

Lý Hàm Nguyệt nhìn thấy tôi, vui vẻ vẫy tay: "Dao Dao!"

Trên chiếc mũ len của cô ấy có những bông tuyết dày, chóp mũi cô ấy đỏ bừng vì lạnh.

Mãi về sau tôi mới nhận ra rằng vào ngày tôi rời đi, Lý Hàm Nguyệt đã đếm từng ngày cho đến khi tôi trở về Trung Quốc.

Ngày ấy, Lý Hàm Nguyệt đã tính toán rằng tôi sẽ xuống máy bay vào giờ đó, nhưng vì máy bay bị trễ nên đến cuộc gọi thứ mười hai mới kết nối được.

Sau đó, tôi lại đến nhà hàng nên cô ấy đã đợi tôi trong tuyết rơi dày đặc suốt ba tiếng đồng hồ.

18

Năm 13 tuổi, sinh nhật tôi.

Lý Hàm Nguyệt đã nói từ trước là muốn tới dự, còn nói chuẩn bị quà cho tôi.

Nhưng đợi mãi đến lúc Lương Lễ và đám bạn của tôi đều đi rồi, Lý Hàm Nguyệt vẫn không tới.

Tôi có chút tức giận vì cô ấy thất hẹn, không thèm gọi điện thoại cho cô ấy.

Loading...