Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm hiểu - 2

Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:14:57
Lượt xem: 2,319

Đột nhiên, điện thoại của anh ta vang lên. Tiếng nhạc chuông chói tai phá vỡ cục diện bế tắc.

 

“Em nghe điện thoại giúp anh đi.” Anh ta nói.

 

Tôi nhặt điện thoại lên, có chút giật mình: “Là Thẩm Nghi.”

 

“Em cứ nghe đi” Giọng điệu của Cố Uyên Trạch vẫn như thường.

 

Tôi mở loa ngoài: “Này, anh ấy đang lái xe.”

 

Thẩm Nghi có vẻ không ngờ tới người nhận điện thoại là tôi, sau khi dừng lại mất mấy giây, cô ta thấp giọng hỏi: “Chị Miên Miên, chị có thể đưa điện thoại cho Tổng giám đốc Cố không?”

 

“Tôi đang bật loa ngoài rồi, cô cứ nói đi.”

 

Giọng Thẩm Nghi có vẻ như nghẹt mũi rất nặng, dường như đang khóc.

 

“Tổng giám đốc Cố, ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép.”

 

“Lý do?” Giọng Cố Uyên Trạch lạnh nhạt.

 

“Tâm trạng của tôi không tốt, ngày mai tôi muốn cùng bạn trai đi chơi một chút cho khuây khỏa.”

 

Bạn trai... Tôi theo bản năng nhìn về phía Cố Uyên Trạch đang mím chặt môi lái xe. Giống như là vừa bị người ta đánh một gậy vào đầu vậy.

 

Cô ta đây là đang... hẹn hò sao? Hay là đang trả thù vì việc tôi gọi Cố Uyên Trạch nhỉ?

 

“Thẩm Nghi, tôi trả lương cho cô, không phải để cô cứ dăm bữa nửa tháng lại xin nghỉ.”

 

“Tôi xin lỗi... Nhưng tôi thật sự rất muốn đi...”

 

Cô ta nói xong những lời cuối cùng, dường như bật khóc thành tiếng: “Hôm nay tôi bị anh ấy bỏ rơi, nên chỉ muốn ra ngoài cho thư giãn thôi.”

 

Tôi nhìn chằm chằm về phía Cố Uyên Trạch, dường như muốn tận mắt nghe được lời từ chối từ miệng anh ta. Cố Uyên Trạch mím chặt môi, ngón trỏ gõ nhẹ nhàng vào tay lái: “Sẽ không có lần sau nữa đâu nhé.”

 

Thẩm Nghi nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố!”

 

Sau khi cúp điện thoại, Cố Uyên Trạch vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng về phía trước. Tần suất ngón tay gõ vào vô lăng, dần dần chậm lại. Đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đang thư giãn.

 

Vì bỏ Thẩm Nghi lại một mình mà anh ta tâm tình phiền loạn. Hiện tại, vì đã xoa dịu được cô nhân tình mà vui mừng nhẹ nhõm. Có lẽ ngay cả chính anh ta cũng không muốn thừa nhận điều đó. Việc chấp nhận lời mời của Thẩm Nghi ngay dưới mí mắt của tôi có thể khiến anh ta cảm thấy phấn khích vô cùng.

 

“Chúng ta cũng đi chỗ đó thôi.” Tôi đột ngột lên tiếng.

 

Cố Uyên Trạch không chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Ngày mai anh còn có cuộc họp. Hơn nữa khu vui chơi này quá trẻ con, không thích hợp với em.”

 

“Trước kia anh sẽ không nói như vậy.” Tôi nhẹ giọng nói.

 

Cố Uyên Trạch cũng không ngẩng đầu lên: “Miên Miên, chúng ta đã kết hôn bảy năm rồi.”

 

Đã kết hôn bảy năm rồi, tôi không nên mong đợi sự lãng mạn từ anh ta nữa. Ý anh ta là như vậy sao?

 

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng ừ một tiếng, không buồn tranh cãi nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngam-hieu/2.html.]

3

 

Chỉ sợ Cố Uyên Trạch đã sớm quên mất, chúng tôi cũng đã từng có đoạn thời gian trẻ con như vậy. Năm tôi mười tám tuổi, đó là kỳ nghỉ hè nóng nực nhất tôi từng thấy.

 

Anh ta tay che ô, vai đeo một túi đầy đồ ăn vặt và ba lô của tôi, dành cả ngày để chơi đùa với tôi trong công viên giải trí. Ở điểm cao nhất của vòng đu quay, anh ta hôn tôi và nói:

 

“Miên Miên, anh muốn kết hôn với em.” Khi đó trong mắt của anh ta tràn ngập hình ảnh của tôi.

 

Chúng tôi là đôi trai tài gái sắc trong mắt bạn bè cùng học. Sau đó khi kết hôn, chúng tôi có mời giáo viên chủ nhiệm lớp học thời trung học đến dự tiệc.

 

Thầy nói: “Lúc trước thầy đã cảm thấy tên nhóc này có ý với em, quả nhiên, vừa tốt nghiệp xong là cậu ấy liền hành động.”

 

Nhiều năm sau khi đã đưa công ty lên sàn chứng khoán, chính miệng anh ta mới thừa nhận, thật ra đã có mưu đồ với tôi từ lâu. Trên thực tế, đến nay tôi vẫn không thể hiểu được liệu tình yêu có phải là thứ đáng để người ta mạo hiểm mạng sống của mình hay không.

 

Năm thứ năm sau khi chúng tôi kết hôn, Thẩm Nghi trở thành thư ký của Cố Uyên Trạch. Tôi bắt gặp Thẩm Nghi làm nũng với Cố Uyên Trạch trong phòng làm việc của Tổng giám đốc: “Tổng giám đốc Cố, vợ anh có đáng yêu như em không?”

 

Cố Uyên Trạch lạnh lùng giễu cợt: “Cô xứng đáng so với cô ấy sao?”

 

Tôi dần dần cảm thấy yên lòng.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hai năm nữa trôi qua, khi tôi sắp quên mất sự tồn tại của người này thì lại ngẫu nhiên kết bạn với wechat của Thẩm Nghi bằng tài khoản phụ. Ác mộng cũng bắt đầu từ đó.

 

Thế giới hiện ra trong vòng tròn bạn bè của cô ta, hoàn toàn khác với những gì Cố Uyên Trạch nói với tôi. Người đàn ông luôn miệng nói “ghét Thẩm Nghi” kia, sẽ vì cô ta mà hạ mình xuống, xách giày cao gót và cùng cô ta đi dạo trên bãi biển Maldives.

 

Vào đêm giao thừa, sẽ chặn điện thoại liên lạc của tôi để cùng cô ta đón chờ tiếng chuông mừng năm mới vang lên, ngắm nhìn ngọn pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời đêm.

 

Cuối cùng, anh ta thậm chí còn không nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi.

 

Tình yêu, có lẽ là điều ai cũng có thể có được.

 

4

 

Sau bữa cơm tối, Cố Uyên Trạch ra ban công gọi điện thoại. Chiếc bánh sinh nhật mua vội vẫn còn nguyên trên bàn, chưa hề động đến một miếng nào.

 

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại di động phản chiếu rõ một bên mặt anh ta, sự dịu dàng tràn ngập trong đáy mắt. Đó chính là dáng vẻ Cố Uyên Trạch nhìn tôi khi còn trẻ. Tôi không nói gì, yên lặng thu dọn bát đũa.

 

Ngày hôm sau, một mình tôi đi đến công viên giải trí. Đã nhiều năm kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp, khu vui chơi cũng đã được sửa chữa lại vô số lần. Duy chỉ có chiếc đu quay cao chọc trời tôi từng ngồi, vẫn giữ nguyên được hình dáng ban đầu.

 

“Cố Uyên Trạch, lần sau anh có thể vẫn đi cùng em được không?” Thẩm Nghi mặc váy trắng, kéo cánh tay Cố Uyên Trạch, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đau lòng.

 

“Hôm qua là sinh nhật của cô ấy mà.” Cố Uyên Trạch bình tĩnh giải thích: “Bình thường không phải anh đều ở bên em sao?”

 

“Anh cũng không còn yêu cô ấy nữa, tổ chức sinh nhật để làm gì?” Thẩm Nghi bắt đầu bộc lộ tính khí: “Em còn trẻ tuổi như vậy, lại phải lòng một ông già như anh mà anh còn không biết quý trọng.”

 

Cố Uyên Trạch cười ra tiếng: “Anh già sao? Sao lúc ở trên giường em không nói như vậy?”

 

“Đúng đúng đúng, anh vừa có tiền vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, được chưa?”

 

Cố Uyên Trạch bị Thẩm Nghi lôi kéo, ngồi lên đu quay.

 

“Cô gái, cô đi cùng với bạn trai sao? Cô có thể có một điều ước khi ngồi trên đỉnh đu quay. Chỉ cần hai người hôn nhau từ vòng quay bên dưới cho đến khi lên đến đỉnh, cam đoan là hai người có thể sống bên nhau đến bạc đầu.”

 

Người bán vé chặn tôi lại, tôi phớt lờ không để ý đến anh ta mà cứ dõi nhìn chăm chú Cố Uyên Trạch và Thẩm Nghi đang ngồi trên đu quay.

Loading...