Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngầm hiểu - 1

Cập nhật lúc: 2024-06-15 21:14:37
Lượt xem: 899

Chúng tôi kết hôn hơn bảy năm rồi nhưng người phụ nữ kia vẫn dây dưa không ngừng với chồng tôi.

 

“Tổng giám đốc Cố, vợ anh có đáng yêu bằng em không?”

 

Anh ta lạnh lùng giễu cợt: “Cô làm sao xứng so sánh với cô ấy?”

 

Sau đó, tôi tận mắt chứng kiến anh ta chiều chuộng người phụ nữ kia đến mức vô pháp vô thiên, không màng thể diện xách giày cao gót theo sau cô ta, đốt pháo hoa rực rỡ cùng cô ta đón mừng năm mới.

 

Ngược lại, anh ta lại đối xử với tôi càng ngày càng lạnh nhạt.

 

Vào ngày sinh nhật người phụ nữ kia, tôi bị kẻ thù của anh ta đ.â.m vào từ phía sau, b.ắ.n ngã vào hàng rào bảo vệ bên đường.

 

Anh ta vội vàng chạy tới nhưng chỉ nhìn thấy tờ đơn ly hôn tôi để lại chỗ đó.

 

1

 

“Cậu bị bệnh, hắn cũng không thèm đến xem tình hình của cậu như thế nào sao?”

 

Trong bệnh viện người đến người đi vội vã, tôi nằm truyền dịch trong góc phòng bệnh. Bạn thân tôi đã giúp tôi đóng xong viện phí, ngồi xuống bên cạnh không ngừng phàn nàn.

 

Mấy năm gần đây, chứng đau bụng kinh của tôi càng ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ nói, trước đây tôi từng sảy thai vài lần, với tình trạng sức khỏe như hiện nay, càng không thích hợp để mang thai.

 

Tôi thở dài, lấy điện thoại ra, định gọi cho Cố Uyên Trạch. Không có gì ngạc nhiên khi đầu dây bên kia liên tục báo bận.

 

“Lại bận công việc sao?” Bạn thân tôi bất mãn lầu bầu: “Vợ bệnh thế này rồi vẫn thấy bận, bận.”

 

Tôi mỉm cười gượng gạo nhưng khuôn mặt trong gương lại vô hồn, không còn chút khí sắc.

 

“Cậu còn nhớ Thẩm Nghi không?”

 

“Thẩm Nghi? Chính là người theo đuổi Cố Uyên Trạch suốt bảy năm, theo không được còn bị Cố Uyên Trạch mắng té tát phải không?”

 

“Phải. Hiện tại cô ta theo đuổi được rồi.”

 

Cô ta không chỉ theo đuổi Cố Uyên Trạch bảy năm, mà còn là thư ký của anh ta.

 

Một phút trước, Thẩm Nghi đăng một tin tức mới lên mạng xã hội: [Nhắn với mùa xuân là hoa đào không cần nở nữa, người tôi đợi đã đến đây rồi.]

 

Bức ảnh đăng lên là hình ảnh cô ta nắm tay một người đàn ông trong khách sạn 5 sao. Trên mặt đất rải rác có cánh hoa hồng rơi vãi, cùng hình ảnh rõ nét chiếc váy dài nữ giới đã được cởi ra nằm cạnh chiếc cà vạt của nam giới.

 

Có một khoảng trống trên ngón đeo nhẫn mảnh khảnh của người đàn ông. Là dấu vết do nhẫn cưới để lại. Hình ảnh cuối cùng, là chiếc ghế da quen thuộc. Và hai sợi tơ đen.

 

Có không ít người hâm mộ tôi khi còn trẻ đã đặt cược đúng chỗ, cho nên sau khi Cố Uyên Trạch công thành danh toại, đặt toàn bộ tâm ý vào tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngam-hieu/1.html.]

 

Nhưng sự thật là, Cố Uyên Trạch ngoại tình rồi.

 

2

 

Lúc tôi từ bệnh viện đi ra thì trời đã gần tối. Tôi nhận được điện thoại của Cố Uyên Trạch.

 

“Em làm sao vậy?”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Giọng nói của anh ta vẫn như mọi khi, trong trẻo, lạnh lùng, lại có chút dịu dàng, nhu hòa không giống như khi nói chuyện với người khác.

 

Tôi ném tờ giấy chẩn đoán vào trong túi, lên tiếng: “Em không sao.”

 

“Đêm nay anh không về nhà.” Cố Uyên Trạch nói tiếp.

 

Nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi!

 

Tính ra, chúng tôi thế mà đã quen biết nhau được hai mươi năm. Anh ta đã tổ chức sinh nhật mười chín lần cho tôi nhưng năm nay lại không nhớ gì hết.

 

Tôi đột nhiên rất muốn khóc: “Cố Uyên Trạch, hôm nay là sinh nhật em, anh có thể... quay về với em lúc này không?”

 

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng âm thanh sột soạt, là tiếng vải vóc ma sát. Một lát sau, anh ta nói: “Được.”

 

Cố Uyên Trạch tự mình lái xe đến đây. Nhiều năm trôi qua, Cố Uyên Trạch càng ngày càng có phong thái cuốn hút, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể dời mắt được.

 

Tôi ngồi vào ghế lái phụ trên xe anh ta. Trong xe rất sạch sẽ, không hề có dấu vết về sự tồn tại của người khác.

 

Tôi đưa tầm mắt nhìn qua anh ta. Cổ áo cài nút gọn gàng, đồng hồ đắt giá, cà vạt thắt nút tỉ mỉ. Còn có...nhẫn cưới.

 

Trong đầu tôi không tự chủ hiện ra hình ảnh anh ta và Thẩm Nghi dây dưa cùng một chỗ. Quần áo bừa bộn, cảnh tượng ý loạn tình mê. Một loại cảm giác ngột ngạt khó tả tràn vào trong n.g.ự.c tôi.

 

“Em làm sao vậy? Trông em có vẻ không ổn.”

 

Anh ta trước nay làm việc luôn kín kẽ, chưa bao giờ để lại sơ hở. Nếu không phải trước đó tôi như bị trời xui đất khiến, dùng tài khoản phụ kết bạn với wechat của Thẩm Nghi, thì căn bản sẽ không bắt được chứng cứ nào cả.

 

Tôi siết chặt dây an toàn: “Bác sĩ nói, sau này chúng ta rất khó có thể có con.”

 

“Không sao, anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của em thôi.”

 

Cố Uyên Trạch thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Năm đó lúc mới gây dựng sự nghiệp, tôi cùng anh ta trải qua rất nhiều khó khăn. Tôi không chăm sóc tốt cho cơ thể nên đã có thai mấy lần liên tiếp nhưng không giữ được, ngược lại càng làm cho cơ thể ngày càng yếu đi. Tôi biết, trong lòng anh ta luôn mong muốn có một đứa con.

 

Loading...