Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngã rẽ định mệnh - Chương 6 + Phiên ngoại

Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:25:26
Lượt xem: 55

Cả phòng xử án im lặng trước những lời nói của Vân. Thẩm phán lắng nghe một cách nghiêm túc, đồng cảm với nỗi đau của cô. Sau đó, bà yêu cầu cả hai bên ngồi xuống để tiếp tục nghe những lập luận cuối cùng từ luật sư.

Luật sư của Vân nhấn mạnh rằng, ngoài việc ngoại tình, Quý còn không có đủ điều kiện để nuôi dưỡng bé Na một cách tốt nhất. Anh ta cũng đưa ra bằng chứng cho thấy Vân đã và đang là người chăm sóc, yêu thương Na hết lòng, đảm bảo một môi trường ổn định và an toàn cho cô bé.

Thẩm phán lắng nghe tất cả các bằng chứng và lời khai từ cả hai bên, sau đó yêu cầu Vân và Quý đứng dậy để đưa ra phán quyết cuối cùng. Trước khi công bố quyết định, bà nhìn thẳng vào hai người, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy quyền:

“Hôn nhân là một mối liên kết thiêng liêng, nhưng khi niềm tin và tình yêu bị phản bội, nó không còn giá trị. Tôi đã lắng nghe và xem xét tất cả các bằng chứng và lời khai. Quyết định của tòa án là chấp thuận đơn ly hôn của chị Liễu Thanh Vân và trao quyền nuôi con gái, là bé Trần Thùy Diễm cho chị.”

Vân cảm thấy một làn sóng cảm xúc trào dâng trong lòng. Cô biết rằng cô đã giành được quyền nuôi Na, và điều đó có nghĩa là cô sẽ tiếp tục là người bảo vệ và chăm sóc cho con gái mình. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm khi nhận ra rằng, hôn nhân của cô đã chính thức kết thúc.

Quý đứng lặng người, không thể nói nên lời. Anh ta đã cố gắng giữ lại điều quý giá nhất trong cuộc đời mình – gia đình – nhưng giờ đây, mọi thứ đã tuột khỏi tay anh. Thẩm phán tuyên bố phiên tòa kết thúc, và Vân bước ra khỏi phòng xử án với đôi mắt đẫm lệ nhưng lòng tràn đầy quyết tâm.

Ở hành lang tòa án, Vân dừng lại, lấy lại hơi thở. Cô biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu cho một cuộc sống mới, một cuộc sống mà cô và bé Na sẽ phải đối mặt với nhiều thách thức, nhưng cũng sẽ có nhiều cơ hội để hạnh phúc.

Bên ngoài tòa án, Lâm đã đợi sẵn. Khi nhìn thấy Vân bước ra, anh tiến tới, đặt một tay lên vai cô như để chia sẻ nỗi đau và động viên. “Chị đã làm rất tốt, Vân. Bây giờ là lúc chị và bé Na bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi tin rằng chị sẽ làm được.”

Vân mỉm cười nhẹ, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô biết rằng mình không cô đơn, và với sự hỗ trợ của Lâm và gia đình, cô sẽ có thể đứng vững và bước tiếp. Dù con đường phía trước còn dài và đầy chông gai, nhưng Vân tin rằng, miễn là cô kiên định và mạnh mẽ, cô và bé Na sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực của cuộc đời.

Nguyện, tháng năm yên bình, đời người hạnh phúc.

[HOÀN CHÍNH TRUYỆN]

Phiên ngoại 

Một tuần sau phiên tòa, cuộc sống của Vân và bé Na dần trở lại nhịp điệu bình thường. Căn nhà giờ chỉ còn hai mẹ con, nhưng không khí lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Vân cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải sống trong sự giả dối và đau khổ nữa. Cô biết rằng quyết định ly hôn là điều đúng đắn cho cả hai mẹ con.

Một buổi tối, sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, Vân và bé Na ngồi trên ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng. Na tựa đầu vào vai mẹ, giọng cô bé nhẹ nhàng hỏi:

“Mẹ ơi, từ giờ chúng ta sẽ chỉ có hai mẹ con thôi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nga-re-dinh-menh/chuong-6-phien-ngoai.html.]

Vân mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của con gái. “Ừ, nhưng mẹ hứa với con rằng chúng ta sẽ luôn hạnh phúc. Chỉ cần có mẹ, con sẽ không phải lo lắng gì cả.”

Na nhìn lên trời, đôi mắt lấp lánh, trong ánh mắt đó chứa đựng sự trong sáng và ngây thơ của một đứa trẻ tám tuổi. “Con yêu mẹ, mẹ à. Con không cần gì hơn ngoài việc mẹ ở bên con.”

Trái tim Vân ấm áp khi nghe những lời con gái nói. Cô biết rằng mình sẽ phải làm việc chăm chỉ hơn để đảm bảo bé Na có cuộc sống tốt nhất, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu giữa cô và Na sẽ là nguồn sức mạnh vô hạn.

Từ phía xa, Lâm bước tới, mang theo một túi đựng đồ ăn nhẹ mà anh vừa mua. Anh nhìn thấy hai mẹ con ngồi cùng nhau, nụ cười nhẹ nở trên môi. “Chào hai mẹ con, có muốn ăn kem không?”

Na reo lên thích thú, nhảy xuống khỏi ghế và chạy tới Lâm. “A! Chú Lâm tới kìa mẹ! Có ạ! Con muốn ăn kem!”

Lâm nhìn Vân, ánh mắt dịu dàng. “Chị có muốn ăn kem cùng với chúng tôi không?”

Vân mỉm cười, gật đầu. “Tất nhiên rồi, tôi không thể bỏ lỡ niềm vui của Na.”

Ba người cùng nhau ngồi xuống bậc thềm ở hiên nhà, thưởng thức những que kem dưới ánh trăng. Vân cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết. Dù con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, và cô cũng không biết cô sẽ phải đối mặt với những điều gì, nhưng cô tin rằng với sự ủng hộ của những người xung quanh, cô và bé Na sẽ vượt qua tất cả và tìm thấy hạnh phúc đích thực, cô không cô đơn, cô có gia đình – là Na và cha mẹ, cô có bạn bè – là Lâm và những người bạn khác, và có lẽ trong tương lai, cô sẽ gặp được người cô yêu, và người đó cũng sẽ yêu cô.

Lâm ở bên cạnh, lén nhìn cô, phát hiện ra cô đang cười, anh cũng mỉm cười mãn nguyện, rồi lại ngước lên nhìn sao trời.

Truyện là công sức của team Tần Cẩm, là đứa con tinh thần của tớ
Truyện chỉ đăng ở web MonkeyD và đăng giới thiệu ở page "Tần Cẩm", follow tớ để nhận được thông báo
Đừng ai mang truyện đi đâu hết, bưng bê con tớ đi đâu thì tớ chửi cho nghe, đứa nào ăn cắp làm chóa

Trong khoảnh khắc đó, Vân nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng như những gì ta mong đợi, nhưng tình yêu và sự đồng hành của những người thân yêu sẽ giúp ta vượt qua mọi thử thách. Và với cô, điều quan trọng nhất bây giờ là tiếp tục bước đi, với niềm tin rằng hạnh phúc sẽ luôn chờ đợi ở phía trước.

Tiểu kịch trường 

Sáng hôm đó Lâm đến nhà Vân để chơi với Na, vô tình để điện thoại ở đâu mà không nhớ, anh bèn nhờ Vân gọi cho điện thoại của mình để xác định vị trí.

Vân đang bận công việc, bèn mở mật khẩu để Lâm tự gọi, khi mở danh bạ, anh không thấy tên của mình nên nhập số điện thoại để tìm.

Khi danh bạ hiển thị tên gọi “Người bị đội mũ xanh số 1”, Lâm không tin vào mắt mình và kiểm tra lại số lần nữa, nhưng đúng thật là số của Lâm, mặt anh lúc đó trông như cầu vồng, lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ, lúc lại đen.

Khi tìm thấy điện thoại, Lâm lặng lẽ sửa tên của mình trong danh bạ của Vân thành “Lục Hoàng Lâm”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sửa đi sửa lại, anh bèn sửa tên gọi thành “Anh Hoàng Lâm”, thế là tên của anh có thể xuất hiện ở đầu danh bạ của cô rồi, anh khẽ mỉm cười rồi đặt điện thoại của cô vào chỗ cũ, lặng lẽ ra về, đột nhiên anh cảm thấy, trời hôm nay thật đẹp.

[HOÀN TOÀN VĂN]

Loading...