Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngã rẽ định mệnh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:25:09
Lượt xem: 24

Cô nhớ về lúc cô và Quý – người sắp là chồng cũ của cô gặp nhau, thú thực, thời gian họ kết hôn với nhau là mười năm, nhưng họ là thanh mai trúc mã, quen biết nhau cũng đã hai mươi lăm năm, vào ngày mà cô quen anh, anh và cô cùng là tám tuổi, bằng tuổi với con gái cô bây giờ, đến khi tốt nghiệp cấp ba, thì anh tỏ tình với cô, năm năm đại học, anh cùng cô hứa hẹn trước người lớn hai nhà, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kết hôn, cuộc tình đẹp như mơ, thế mà lại đổ vỡ. Nói ra cũng thật bi đát, mười năm thanh mai trúc mã, năm năm yêu nhau, mười năm kết hôn cũng không thể sánh bằng một cô gái mới quen.   

Vân ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn vàng dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, tạo nên không gian ấm áp nhưng đầy cô đơn. Cô tựa đầu vào thành giường, mắt ngước lên nhìn trần nhà, lòng ngập tràn những kỷ niệm từ quá khứ. Trong khoảnh khắc này, cô cho phép bản thân lạc vào những hồi tưởng về quãng thời gian mà cô và Quý còn là những đứa trẻ vô tư, chưa bị cuộc sống làm cho thay đổi.

Quý và Vân lớn lên cùng nhau, hai gia đình là hàng xóm thân thiết. Từ những ngày còn rất nhỏ, họ đã là đôi bạn không rời, cùng nhau nô đùa, cùng nhau lớn lên. Vân nhớ như in những buổi chiều mùa hè, khi cả hai chạy nhảy trên cánh đồng quê, đuổi bắt nhau dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Tiếng cười giòn tan của Quý, ánh mắt lấp lánh của anh khi kể về những giấc mơ trẻ con, tất cả đều in sâu trong tâm trí Vân.

Những ngày tháng ấy thật bình yên và tươi đẹp. Họ cùng nhau đi học, cùng nhau khám phá thế giới nhỏ bé quanh mình. Quý luôn là người bảo vệ Vân, luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô mỗi khi cô bị bạn bè trêu chọc. Còn Vân, dù đôi lúc tỏ ra bướng bỉnh, nhưng luôn cảm thấy an toàn khi có Quý bên cạnh. Họ giống như hai mảnh ghép hoàn hảo của một bức tranh, không thể tách rời.

Truyện là công sức của team Tần Cẩm, là đứa con tinh thần của tớ
Truyện chỉ đăng ở web MonkeyD và đăng giới thiệu ở page "Tần Cẩm", follow tớ để nhận được thông báo
Đừng ai mang truyện đi đâu hết, bưng bê con tớ đi đâu thì tớ chửi cho nghe, đứa nào ăn cắp làm chóa

Rồi dần dần, những trò chơi ngây thơ ấy chuyển hóa thành những cảm xúc đầu đời. Vân bắt đầu cảm thấy trái tim mình rung động mỗi khi Quý nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, mỗi khi anh nắm tay cô thật chặt khi cùng nhau đi qua những con đường quen thuộc. Quý cũng nhận ra rằng cô bạn thanh mai của mình không còn là một cô bé nữa. Anh bắt đầu thấy bối rối mỗi khi Vân cười với anh, mỗi khi cô nói chuyện với anh bằng giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng hơn trước.

Ngày tháng trôi qua, tình cảm giữa họ ngày càng sâu đậm. Nhưng phải đến một buổi chiều mùa thu năm cuối cấp ba, Quý mới dám thổ lộ tình cảm của mình. Đó là một buổi chiều bình yên, khi hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn trên đồi cỏ nơi họ thường hay lui tới. Quý ngập ngừng, ánh mắt hướng về phía chân trời, giọng nói run run khi anh nói ra những lời từ trái tim mình:

“Vân, tớ... tớ thích cậu. Tớ không biết từ khi nào, nhưng tớ biết rằng tớ không thể ngừng nghĩ về cậu. Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không?”

Vân đứng lặng đi trong giây lát, trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu, nhưng khi nó thực sự đến, cô vẫn không thể tin được. Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cô, cô nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt.

“Ừ, tớ đồng ý.”

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh hoàng hôn vàng rực, họ đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào như chính tình cảm mà họ dành cho nhau. Cả hai đều tin rằng, đó là khởi đầu cho một mối tình vĩnh cửu, một mối tình sẽ kéo dài mãi mãi.

Khi họ tốt nghiệp đại học, Quý và Vân đã chính thức trở thành vợ chồng. Hôn lễ của họ diễn ra trong sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè. Vân nhớ như in cảm giác khi cô bước vào lễ đường, tay trong tay với Quý, lòng tràn ngập hạnh phúc và hy vọng về tương lai. Họ đã cùng nhau hứa hẹn sẽ ở bên nhau suốt đời, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc, ngỡ rằng sẽ bên nhau đầu bạc răng long.

Họ từng là cặp đôi khiến bạn bè cùng họ hàng ngưỡng mộ và ghen tị, một cặp đôi từ đồng phục đến áo cưới, từ ban sơ đến trưởng thành, tình bạn thanh mai trúc mã dần biến thành tình yêu. Thế mà bây giờ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nga-re-dinh-menh/chuong-5.html.]

Những năm tháng đầu của hôn nhân trôi qua trong niềm hạnh phúc ngọt ngào. Họ cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ: mua căn nhà đầu tiên, cùng nhau trang trí tổ ấm, rồi chào đón bé Na – kết tinh của tình yêu giữa họ. Quý và Vân từng nhiều lần ngắm trăng, tay trong tay, nhìn lên bầu trời sao lấp lánh và thầm mơ về tương lai, về một gia đình hạnh phúc với tiếng cười của con trẻ và những buổi tối ấm áp bên nhau.

Vân từng tin rằng, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau, cùng nhau trải qua mọi khó khăn, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Cô từng mơ về một ngày nào đó, khi tóc cả hai đã bạc, họ sẽ cùng nhau ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn thế giới đổi thay, nhưng tình yêu của họ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu. Vân đã từng tin rằng, cô và Quý sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.

Nhưng bây giờ, những mộng tưởng ấy đã tan vỡ. Vân biết rằng, cuộc hôn nhân của họ đã đi đến hồi kết, và những lời hứa về tương lai chỉ còn là dĩ vãng. Cô cảm thấy trái tim mình đau nhói khi nghĩ về những ngày tháng đã qua, về tình yêu đẹp đẽ mà họ từng có. Cô tự hỏi, làm sao mà mọi thứ có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy? Làm sao mà Quý, người từng hứa hẹn sẽ yêu cô suốt đời, lại có thể phản bội cô một cách tàn nhẫn như vậy?

Vân không thể tìm được câu trả lời, nhưng cô biết rằng, cô phải tiếp tục bước đi. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như những gì ta mong muốn, nhưng cô đã học được rằng, đôi khi ta cần phải buông bỏ để tìm lại chính mình. Dù cho cuộc hôn nhân này đã kết thúc, nhưng những ký ức đẹp đẽ về tình yêu đầu đời sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim cô, như một phần không thể thiếu của cuộc đời cô.

Cô tự khiến mình rơi vào giấc ngủ, thầm nói: “Dù sao ngày mai cũng là ngày ly hôn, ngày đời mình bước sang trang mới, hy vọng, mọi thứ đều tốt đẹp.”

15 

Buổi sáng hôm đó, Vân thức dậy từ rất sớm. Cô đã chuẩn bị kỹ càng cho phiên tòa ly hôn mà cô biết rằng sẽ đánh dấu sự kết thúc của một chương quan trọng trong cuộc đời mình. Từ lúc bước chân ra khỏi nhà, cô cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm. Cô đã quyết tâm bước tiếp con đường mình đã chọn, nhưng trái tim cô vẫn không khỏi nhói đau.

Tại tòa án, Vân bước vào phòng xử án với dáng vẻ tự tin nhưng vẫn không giấu được sự căng thẳng. Cô mặc một bộ váy đơn giản nhưng trang nhã, tóc buông xõa nhẹ nhàng. Bên cạnh cô là luật sư của mình, người đã hỗ trợ cô trong suốt quá trình chuẩn bị và thu thập bằng chứng. Vân biết rằng hôm nay sẽ là ngày quyết định cho tất cả.

Quý đã có mặt từ trước, ngồi ở một góc phòng với khuôn mặt mệt mỏi và hốc hác. Anh ta nhìn Vân khi cô bước vào, nhưng Vân không đáp lại ánh mắt đó. Cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, tập trung vào những gì sắp diễn ra.

Phiên tòa bắt đầu với không khí nghiêm trang và căng thẳng. Thẩm phán là một người phụ nữ trung niên với vẻ ngoài nghiêm khắc nhưng công bằng. Bà bắt đầu phiên tòa bằng cách lắng nghe các lời khai và bằng chứng từ cả hai bên.

Luật sư của Vân trình bày các bằng chứng về việc Quý ngoại tình, bao gồm cả những đoạn phim và ghi âm mà Vân và Lâm đã thu thập được. Từng chi tiết được nêu ra một cách rõ ràng và không thể chối cãi, khiến Quý không còn đường lui. Quý chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ nghe những gì được nói, biết rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Khi luật sư của Quý cố gắng biện minh cho hành vi của anh ta, cho rằng Quý chỉ mắc một sai lầm nhất thời và vẫn yêu thương gia đình, Vân không thể kiềm chế được cảm xúc. Cô đứng dậy, đôi mắt đầy sự cương quyết và nỗi đau:

“Yêu thương ư? Anh ta yêu thương gia đình bằng cách phản bội tôi, bằng cách lừa dối tôi suốt bao năm qua sao? Tôi đã dành trọn mười năm cuộc đời mình cho anh ta, nhưng đổi lại tôi nhận được gì? Sự lừa dối và phản bội. Không, tôi không thể tha thứ cho điều đó. Tôi không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân giả dối.”

Loading...