Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nam Từ Lệnh - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-09-28 11:11:37
Lượt xem: 423

10.

 

Hôm đó, ta đến thư phòng tìm đại ca, tình cờ gặp Liễu Hồng Kiều đến hỏi đại ca để hỏi về văn chương. Nàng mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, phía trước lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

 

Đại ca trông rất lúng túng, vừa thấy ta vào, ánh mắt như thấy cứu tinh, liền chạy đến bên cạnh ta: "Nam Từ đến rồi."

 

Ta hiểu ánh mắt của huynh, cười rồi chào hỏi Liễu Hồng Kiều: "Chẳng trách sao bài văn của người khác không bằng Hồng Kiều cô nương, là bởi vì họ không chăm chỉ như cô nương đây, khuya thế này mà vẫn cố gắng nhờ tỷ phu chỉ dạy."

 

"Chỉ là, nhà họ Liễu là danh môn, nhà họ Từ cũng là gia tộc thanh liêm, nếu để người ngoài biết, e rằng sẽ gây hiểu lầm, chẳng tốt cho cả hai nhà."

 

"Cô nương tốt nhất nên tránh đi một chút."

 

Đối với loại hồ ly tinh này, ta chẳng bao giờ nương tay.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Liễu Hồng Kiều bị ta nói đến đỏ mặt tía tai, khóc lóc chạy đi.

 

Ta quay sang nhìn đại ca đang thở phào nhẹ nhõm: "Giờ Hồng Kiều cô nương đang ở trong nội trạch, huynh ở lại đây cũng không tiện."

 

"Chi bằng ta cho người thu dọn thư phòng ngoài viện, huynh đến đó ở?"

 

Đại ca liên tục gật đầu, ta biết trong lòng huynh, gia đình và chức vị đều quan trọng.

 

Huynh sẽ không vì sắc đẹp mà hủy hoại tiền đồ và danh tiếng của gia tộc.

 

Sáng sớm hôm sau, khi ta còn đang mơ đẹp, thì bị Bội Nguyệt đánh thức.

 

"Tiểu thư, chuyện lớn rồi, Liễu Hồng Kiều muốn nhảy lầu." Giọng Bội Nguyệt có chút gấp gáp.

 

Ta lập tức tỉnh dậy, hai chị em nhà này chẳng có ai yên phận cả.

 

Khi ta đến vườn, Liễu Hồng Kiều đang ở trên lầu cao của lầu Thưởng Nguyệt, mặc một chiếc áo lót mỏng manh, ôm cột khóc lóc.

 

"Nhà họ Từ các ngươi ỷ thế ức h.i.ế.p người, ta đến đây chăm sóc trưởng tỷ, vậy mà các ngươi lại làm hỏng danh dự của ta."

 

"Ta đến nhờ tỷ phu chỉ dạy văn chương, sao có thể nói là ta không biết xấu hổ? Các ngươi sỉ nhục ta thế này, chi bằng ta c.h.ế.t quách cho xong."

 

Mẫu thân tức giận quát lớn: "Tốt, vậy ngươi nhảy xuống đi, ta sẽ lập tức đến nhà họ Liễu đón tang cho ngươi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-tu-lenh-tkng/phan-7.html.]

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Một nữ tử biết lễ nghĩa, ai lại đi tìm tỷ phu vào ban đêm? Ăn mặc không kín đáo như thế, chẳng phải là quyến rũ thì là gì?"

 

"Đừng vừa làm kỹ nữ vừa đòi lập đền thờ, Từ Nam Từ ta không bao giờ sợ người khác uy hiếp."

 

"Ngươi cứ nhảy đi, xem nhà họ Liễu là muốn giữ gìn con rể được hoàng thượng yêu mến hay giữ một đứa con thứ chẳng có giá trị gì?"

 

Có lẽ thái độ của ta và mẫu thân không giống như nàng dự đoán, Liễu Hồng Kiều ngơ ngác ôm lấy cột, không nói được lời nào.

 

"Mẫu thân, mẫu thân, xin người hãy làm chủ cho tức phụ. Từ nhỏ con đã rất thân thiết với muội muội, nó không thể gặp chuyện không may được." Liễu Tử Yên ngồi trên kiệu mềm vội vàng chạy đến.

 

"Nó là đứa hiểu chuyện nhất, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quyến rũ tỷ phu như vậy."

 

Nàng vừa khóc lóc, đột nhiên chỉ tay về phía ta: "Phu nhân, nhất định là tiểu cô hãm hại nó. Tiểu cô từ lâu đã không vừa mắt con, nhưng nay con mang thai, nàng không thể làm gì con, nên đành đổ hết giận lên muội muội con."

 

Theo lý mà nói, muội muội mình quyến rũ phu quân, Liễu Tử Yên dù có rộng lượng đến mấy cũng phải nổi giận mới đúng.

 

Nhưng nàng ta lại như đã sắp đặt từ trước, chỉ chờ ta mắng Liễu Hồng Kiều, rồi sau đó mới bày ra màn kịch này.

 

"Vậy sao? Nếu đã như thế, ta sẽ thuận theo các ngươi."

 

"Ngươi nói xem, muốn làm thế nào?" Ta hỏi.

 

Liễu Tử Yên lau khô nước mắt: "Tiểu cô bây giờ ngông cuồng, chẳng qua chỉ vì nắm quyền quản gia. Mẫu thân, hôm nay người hãy hạ lệnh, để tiểu cô không còn quản việc gia đình nữa, đồng thời phải xin lỗi muội muội con. Một là để rèn luyện tính tình của tiểu cô, tránh sau này xuất giá mà bị nhà chồng dùng roi gậy đuổi đi; hai là để chứng minh sự trong sạch của muội muội con."

 

Mẫu thân hỏi lại nàng: "Nam Từ không quản gia, vậy ai sẽ quản? Con đang mang thai, tất nhiên không thể."

 

Liễu Tử Yên ngập ngừng: "Vì tiểu cô, tức phụ nguyện tạm thời quản gia. Hơn nữa, còn có Hồng Kiều ở trong phủ, muội ấy ở nhà đã quen quản lý sổ sách, có thể giúp đỡ tức phụ, sẽ không quá vất vả. Mẫu thân cứ yên tâm."

 

Nghe xong, ta cười và vỗ tay: "Đại tẩu quả là giỏi tính toán. Nhưng tất cả điều này dựa trên việc ta thực sự vu khống Hồng Kiều cô nương. Giờ người duy nhất có thể chứng minh ý đồ không tốt của nàng ta sắp hồi triều rồi, chúng ta cứ đợi xem."

 

Vừa dứt lời, đại ca đã trở về.

 

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, huynh ấy lạnh lùng trách mắng Liễu Tử Yên: "Ta nể mặt nàng nên đã giữ chút thể diện cho muội muội nàng. Nhưng việc ăn mặc thế này thực sự không ổn. Nếu chỉ là một lần, có thể chúng ta đã oan cho nàng ấy. Nhưng đêm nào cũng như vậy, hơn nữa ta đã nhắc nhở, nàng giải thích thế nào đây?"

 

"Nếu nàng ấy muốn làm ầm lên thì cứ để nàng làm. Dù có xảy ra chuyện gì, nhà họ Từ cũng gánh nổi."

 

Nói xong, đại ca đỡ mẫu thân quay vào: "Nam Từ, chuyện này muội không cần quản, cứ để họ tự lo."

 

Trước bữa trưa, Liễu Hồng Kiều đã lặng lẽ trở về phủ thị lang.

Loading...