Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Tháng Vui Vẻ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-05-17 12:36:54
Lượt xem: 3,326

Nửa tháng trôi qua, con thuyền tiệc đó cuối cùng cũng được dọn sạch khỏi mặt sông, như thể mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.

 

Sau đó ta hỏi Nhậm Cẩn Anh, một con thuyền tiệc lớn như vậy, chắc chắn phải tốn rất nhiều bạc, giờ bị đốt cháy, hoàng đế có trách phạt công chúa Tuyết Liên không.

 

Nhậm Cẩn Anh lắc đầu, nói: "Không đâu, chỉ là một con thuyền tiệc thôi mà, cháy thì cháy, miễn là không liên quan đến công chúa Tuyết Liên, hoàng đế sẽ không để tâm, thậm chí những ngày này, hoàng đế còn nghĩ mọi cách để người ta tìm trò vui cho công chúa bớt buồn nữa kìa."

 

Nhưng công chúa Tuyết Liên nhanh chóng đã tự tìm được trò vui.

 

Là ta.

 

Nàng ấy vượt qua phủ Thừa tướng, trực tiếp tìm người đưa ta vào cung.

 

Lý Mãng không yên tâm, liền cố tình đi theo.

 

Có mặt ở đó không chỉ có công chúa Tuyết Liên, mà còn có rất nhiều công tử tiểu thư ăn mặc sang trọng.

 

Nghe nói là một buổi tiệc thơ lưu thủy, vật chứng cứ trôi theo dòng nước, dừng trước mặt ai thì người đó làm một bài thơ hoặc nói ra một bí mật.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta ngồi cạnh công chúa Tuyết Liên.

 

Công chúa Tuyết Liên đột nhiên hỏi ta: "Trước đây người thực sự có hôn ước với Từ Lăng Hoài là ngươi phải không?"

 

Ta nói: "Đều không tính nữa rồi."

 

Công chúa Tuyết Liên cười cười, nói: "Nhưng Từ Lăng Hoài đối với các cô nương phủ Thừa tướng các ngươi thật là có tình có nghĩa."

 

Ta vội vàng nói: "Ngày yến tiệc trên thuyền xảy ra chuyện khẩn cấp..."

 

Công chúa Tuyết Liên ngắt lời ta: "Ta không nói cái này."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-thang-vui-ve/chuong-13.html.]

Nàng ấy nhìn ta bằng ánh mắt u uất: "Ngươi không biết ấy chứ, trước đây ta đã nói với Từ Lăng Hoài rằng, Kim Thủy và triều ta sớm muộn sẽ có một trận chiến, nếu hắn quy phục ta, trước khi khai chiến, ta sẽ tiến ngôn với phụ hoàng, để hắn làm chủ tướng, dù sao thì người tỷ tỷ mà hắn thương nhớ nhất đang bị nhốt ở Kim Thủy, trước đây người tỷ tỷ ấy là phu nhân của thủ lĩnh trước, thủ lĩnh hiện tại lên ngôi sau thì nàng ta thành thiếp thất, chịu đủ sự nhục nhã."

 

Nàng ấy dừng lại: "Ta còn nói, nếu hắn không quy phục, đến lúc cần hòa thân, ta sẽ tiến ngôn để cô nương phủ Thừa tướng đi, cho nên hắn mới vội vàng hủy hôn."

 

Ta nhìn nàng ấy: "Công chúa vì sao lại nói những điều này với dân nữ?"

 

Công chúa Tuyết Liên hờ hững đáp: "Ngươi không thấy thú vị sao? Nhậm Tuế Hoan, còn cả những cô nương trước mặt ngươi đây, người nào cũng đều thích Từ Lăng Hoài nhưng hắn chỉ là người mà ta có thể dễ dàng có được."

 

Đột nhiên, mắt nàng ấy sáng lên. Thì ra vật chứng đã dừng lại trước mặt bọn ta.

 

Công chúa Tuyết Liên làm một bài thơ, nàng ấy nhìn ta, nói: "Đến lượt ngươi rồi."

 

"Ta không biết chữ nên không làm thơ được."

 

Công chúa Tuyết Liên cười: "Vậy thì nói một bí mật đi. Ta nghe được một chuyện này, trong số những người c h ế t đuối trong tiệc trên thuyền, có một tên đầu bếp tên là Triệu Tử Tùng, ban đầu chỉ muốn đưa hắn về quê, kết quả người ở đó lại nói, ngươi chính là vợ hắn, kết quả sau đó lại bị bán đi, đây là có ý gì?"

 

Có người trên tiệc cười: "Công chúa chưa từng nghe qua sao, đây gọi là bán vợ."

 

Công chúa Tuyết Liên quay đầu lại, hỏi Lý Mãng: "Có phải như vậy không?"

 

Lý Mãng ngẩn người.

 

Tên thị vệ bên cạnh đột nhiên đá một phát vào đầu gối hắn, ép hắn quỳ xuống, túm lấy cổ áo hắn: "Công chúa hỏi ngươi đấy, trả lời!"

 

Lý Mãng cúi đầu, đang định nói nhưng ta đã lên tiếng trước: "Đúng là có chuyện như vậy, trước đây dân nữ sống rất nghèo khổ, từng thử bán thuốc bắc, cũng từng thử bán hồ lô, nữ công cũng có thể làm một chút nhưng đều không đủ tiền để mua thuốc cho người bệnh trong nhà, ta đành phải bán mình. Nếu ta có thể sớm được đưa đến kinh thành thì tốt rồi, công chúa nhân hậu, nếu ta ngã trước kiệu tuần hành mà cầu xin thì sẽ không phải lâm đường cùng như vậy."

 

Tiệc bỗng nhiên rơi vào im lặng.

 

Nhưng trong lòng ta lại nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng ta cũng nói ra được điều không muốn này.

Loading...