Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Lắm Mồm - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-04-26 11:36:19
Lượt xem: 2,434

Nghe xong chuyện ta gặp phải ở chùa Bạch Mã, cha mẹ ta khóc lóc thảm thiết.

"Bây giờ hôn sự còn chưa định, sính lễ cũng chưa đưa, nếu Tạ thế tử đi nói với bệ hạ, muốn hủy hôn sự này thì phải làm sao?"

Hai người lo lắng đến mức cả đêm không ngủ, cha ta còn nói sẽ tham tấu nhà chồng và nhà mẹ đẻ của Triệu Ninh một trận.

Nhưng chưa kịp hành động thì chồng của Triệu Ninh là Từ Hiển Tổ đã xảy ra chuyện.

Hắn vì tranh giành hoa khôi mà đánh nhau với người khác trong thanh lâu.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Không biết là vô tình hay nhất thời nóng giận, mà đẩy thẳng tên công tử bột gây gổ với hắn từ trên lầu xuống.

Tên công tử bột đó là con một, nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình nửa đời sau cứ thế nằm liệt trên giường, gia đình trực tiếp đ.â.m đơn kiện lên hoàng đế.

Nuôi không dạy là lỗi của cha, cha không còn thì cha vợ phải chịu.

Không chỉ Từ Hiển Tổ bị cách chức, mà cả Tả tướng quân cũng bị liên lụy, bị phạt ở nhà tự kiểm điểm.

Cha ta đầy bụng tức giận không có chỗ trút, chỉ có thể coi chậu cảnh trên bàn án trong thư phòng là hai người đó, mỗi ngày sau khi tan sở, đều mắng chửi.

Mẹ ta thì sai người chú ý mọi động tĩnh của phủ Trấn Quốc công, sợ Tạ Thanh Tuyên ra cung tìm bệ hạ hủy hôn.

Những ngày tháng lo lắng sợ hãi như vậy, cuối cùng cũng kết thúc sau năm ngày, khi phủ Trấn Quốc công gửi đến một lá thiệp.

"Cái gì, Tạ thế tử mời Linh Linh nhà chúng ta đi uống trà ở trà lâu?"

Cha ta vừa về đến nhà, nghe tin từ mẹ ta, ông đã kích động đến mức mơ mơ hồ hồ, ngửa mặt lên trời cười lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/my-nhan-lam-mom/chuong-5.html.]

"Trời có mắt, tổ tiên hiển linh, cuối cùng cũng có người không bị cái miệng của Linh Linh nhà ta dọa chạy rồi."

"Tạ thế tử tốt lắm, Tạ thế tử tốt lắm, đứa trẻ này sau này chắc chắn sẽ hoàn thành đại sự."

Ta không biết đứa trẻ này sau này có thể hoàn thành đại sự hay không nhưng ta đã bị trận thế của hai người đó dọa đến mức suýt ngất xỉu.

Ngày đi dự tiệc, gà vừa gáy, hai người đó đã nhân lúc trời chưa sáng mò đến phòng ta.

Một người mặc đồ ngủ màu trắng, một người mặc đồ ngủ màu đen. Trong cơn mơ màng, ta tưởng mình gặp hai vị vô thường đến từ địa phủ.

"Linh à, dậy đi."

"Dậy đi, Linh à."

Ừm, vừa mở mồm ra là trông còn giống hơn rồi.

Bô bô hơn canh giờ, dặn dò không dưới hai mươi lần rằng chuyến đi này ta chắc chắn phải biểu hiện tốt, phải thay đổi ấn tượng xấu mà ta đã để lại cho Tạ Thanh Tuyên trước đó, cuối cùng ta cũng ngồi lên xe ngựa.

Cùng đi với ta còn có cha mẹ ta.

"Cha, cha không phải đi chầu triều sao?"

"Không đi, không nhìn thấy con và Tạ thế tử gặp mặt thành công, cha luôn thấy lo lắng."

"..."

 

Loading...