Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mười tám đêm mộng xuân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:25:44
Lượt xem: 821

Quả nhiên, sắc mặt Thích An lại khó coi vài phần.

Tôi thật sự là nhìn không nổi khuôn mặt hiện tại của Thích An, chỉ cảm thấy nhìn nhiều, tôi sắp phân liệt rồi.

“Thích Quang, anh thả lỏng gân cốt cho anh ta đi.”

Thích Quang khẽ cười một tiếng, đưa tay tiến lên.Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, Thích An phát ra tiếng rên nhẹ nặng nề.

Cơ bắp, xương cốt cùng da thịt ba thứ tuy rằng có vẻ không liên quan nhưng lại gắn bó chặt chẽ, kích thích cơ bắp bên ngoài, tuy rằng thoạt nhìn không có gì, nhưng lại không khác gì rút xương lột da.

Cuối cùng Thích Quang thu tay lại, Thích An thở hổn hển ngồi phịch trên xe lăn.

Thích An bây giờ, thoạt nhìn đã như lúc bình thường.

Thích Quang đứng bên cạnh tôi, ánh mắt sáng ngời, như cún con đang chờ được khích lệ.

Tôi sờ sờ ngón tay anh: "Tương lai cho dù như thế nao, em điều nghe theo anh.”

Thích Quang kích động: "Thật không?”

Tôi gật đầu.

Còn Thích An bên cạnh, như là cá nằm trên thớt gỗ, đã chuẩn bị mặc cho người ta xâu xé.

“Thích An, ngay từ đầu tôi và Thích Quang đã không có ý định đấu với anh, là anh năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, Vũ Sênh mới ra tay. Kết cục của anh ngày hôm nay, là gieo gió gặt bão. Anh rõ chưa?”

Thích An ngẩng đầu, khẽ cười, nhưng cũng không nói thêm gì.

Thích Quang thấy thế cũng không để ý nhiều, chỉ bổ sung: "Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ việc với Thích Như Hải, gia sản rách nát này, tôi không cần đâu.”

Thích An có vẻ không ngờ Thích Quang sẽ nói như vậy, vặn mình từ trên xe lăn đứng lên: "Cậu nói cái gì?"

“Tôi nói, nhà họ Thích tôi không hiếm lạ, tài sản nhà họ Thích tôi cũng không hiếm lạ. Nếu anh có thể đồng ý với tôi, sau này đúng hạn chia hoa hồng cho tôi, tôi đây bảo đảm trốn thật xa, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh.”

“Thật, thật sao?" Thích An nhìn tôi, có vẻ muốn xác nhận lại một lần nữa.

Tôi gật gật đầu: "Tôi nghe theo Chưởng quỹ của mình.”

**(Chưởng quỹ: Ông chủ hiệu buôn)**

Ánh mắt Thích An lộ ra vẻ mừng như sống sót sau tai nạn, Thích Quang lại không có tiền đồ mà đỏ cả tai.

Tôi đứng dậy đứng bên cạnh Thích Quang: "Chưởng quỹ, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?"

11.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-9.html.]

Nhìn sạp x.ú.c x.íc.h tinh bột, tôi không nói nên lời.

Thích Quang luống cuống tay chân lật x.ú.c x.íc.h, ánh mắt tràn đầy nhiệt tình.

Ai có thể ngờ là Thích Quang từ bỏ hơn mười tỷ tài sản, quay đầu lại khởi nghiệp bằng sạp x.ú.c x.íc.h tinh bột?

Thật ra chuyện Thích Quang từ bỏ kế thừa Thích thị, nằm trong dự liệu của tôi. Anh là một người tùy hứng, không thích bị gò bó, mặc dù vì tôi, cũng cam tâm tình nguyện cuộc sống công sở, nhưng đó chung quy không phải là cuộc sống anh muốn.

Lúc trước anh đi theo tôi, chịu rất nhiều khổ, bây giờ tôi sẽ đi theo anh, tự do tự tại sống vui vẻ.

Sau khi tay chân nhanh nhẹn làm xong một mẻ, tôi đứng dậy bắt đầu thay d.a.o trên thớt gỗ nhỏ bên cạnh.

Lúc này trước sạp đã rất nhiều người vây quanh, có rất nhiều người cầm điện thoại công khai chụp ảnh, Thích Quang cũng không quá để ý.

Có vẻ như hai chúng tôi đã được đánh giá là "cặp đôi x.ú.c x.íc.h tinh bột đẹp nhất" trên m..ạng và mức độ nổi tiếng khá cao. Thích Quang cũng không quan tâm lắm, trong mắt chỉ nhìn thấy tinh bột.

Đúng lúc chúng tôi đang bận tối mặt tối mày thì một bàn tay trắng nõn mềm mại đưa ra qua kính xe đẩy. Tôi không chút suy nghĩ liền chụp lấy, giọng nói thanh thúy, giống như một quả pháo nổ tung trên sạp hàng.

Chủ nhân của bàn tay là một nữ sinh hơn hai mươi tuổi, có lẽ quá đau nên nước mắt đã rơi xuống.

"Em nhìn thấy anh trai chảy mồ hôi, cho nên mới..."

"Người đàn ông của tôi không cần cô quan tâm!" Tôi buột miệng thốt ra những lời này, liên tục bày sạp hàng ở chợ đêm, mưa dầm thấm đất mà học được rất nhiều kỹ xảo chửi đổng của bà chủ: "Loại đàn bà thối tha nào mà dám thèm muốn người đàn ông của tôi!"

Trong đám người mơ hồ truyền ra giọng nói: "Một người đàn ông trưởng thành để một cô gái chạm vào mình thì có sao đâu?"

Tôi liếc mắt một cái, chỉ thấy đầu người nhốn nháo, tìm không thấy cái tên não tàn nào đó mới phát ngôn.

Thích Quang ở phía sau cười một tiếng, sau đó cởi găng tay, ôm tôi vào lòng: "Bà xã đại nhân tức giận? Vậy tôi không bán nữa.”

Nói xong, kéo tôi rời đi mà không quay đầu lại.

Đi được hơn mười mét mới nghe được có người hỏi: "Anh không bán x.ú.c x.íc.h nữa à?”

“Ừ, mọi người tự lấy đi.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Nhưng tôi đã trả tiền rồi.”

“Kéo xe đi!”

Lần này mọi người đều sợ ngây người.

Nằm trong biển hoa oải hương ở Provence, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười. Ai có thể ngờ ông chủ sạp x.ú.c x.íc.h tinh bột năm giờ trước còn bận rộn ở chợ đêm, năm giờ sau lại nằm trong biển hoa oải hương ngắm sao chứ?

 

Loading...