Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mười tám đêm mộng xuân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:25:56
Lượt xem: 839

Thích Quang vuốt ve ngón tay tôi, không biết đang suy nghĩ gì. Tôi nghiêng người nhìn sườn mặt anh, cũng bắt đầu ngẩn người.

Thích Quang có trí nhớ kiếp trước. Nghe tôi gọi anh là "Chưởng quỹ" sẽ đỏ mặt, cũng đủ để chứng minh.

"Chưởng quỹ", cách xưng hô xa lạ với người trẻ tuổi ngày nay nhưng đó chính là cách tôi gọi Thích Quang ở kiếp đầu tiên, đây là bí mật nhỏ của hai chúng tôi.

Khi đó tôi chịu mười tám đạo thiên lôi, ngay cả giường cũng không xuống được, vì thế Thích Quang liền dẫn tôi hạ phàm.

Ở nhân gian chúng tôi mở một gian hàng nhỏ, anh làm chân chạy bàn, tôi làm chưởng quỹ, chúng tôi sống một cuộc sống hạnh phúc.

Chuyện Thích Quang thích làm nhất, chính là đêm khuya ghé vào bên cổ tôi, nhẹ giọng hỏi: "Chưởng quỹ, hôm nay tiểu nhân biểu hiện có tốt không?”

Lúc tôi gọi anh như vậy, vành tai anh đỏ bừng nên tôi đã phát hiện từ lâu.

Lúc này, anh ngồi dậy, chỉ vào khoảng không gian nhỏ cách đó không xa nói: "Chưởng quỹ, chúng ta mở một quán khoai lang nướng ở đâu đó nhé? Nhất định sẽ làm cho những người nước ngoài này lạc lối!"

Thích Quang lại kéo cánh tay tôi, ôm tôi vào lòng.

“Tiểu Sênh Nhi biểu hiện tốt như vậy, chưởng quỹ sẽ thưởng.”

Tôi mỉm cười sẵn sàng chào đón, điện thoại di động lại vang lên.

Là "Thích An".

Tôi nhận điện thoại, Thích Quang vùi đầu vào cổ tôi: "Ba lần rồi, đây là lần thứ ba rồi, em để anh g..iết anh ta có được không?”

12.

Thích An gọi điện thoại cho chúng tôi, là bởi vì Thích Như Hải sắp c..hết.

Lần bị tai nạn ô tô đó, Thích Như Hải bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vì để thị trường chứng khoán không bị ảnh hưởng, nên cố gắng chống đỡ.

Vốn phát hiện Thích Quang là một người có tài cán, mừng rỡ vì mình có người nối nghiệp thích hợp hơn, kết quả tên nghịch tử này quay đầu bỏ gánh.

Điều này đã đánh một đòn nặng vào tâm lý của ông ta.

Tôi và Thích Quang đến bệnh viện, trên người Thích Như Hải cắm các loại ống, Thích Quang bị dọa nhảy dựng lên.

Lúc này Thích An đứng dậy.

“Lần này gọi hai người trở về, là vì Chủ tịch Thích muốn công bố di chúc. Ông ấy có kế hoạch chia công ty làm ba phần, tôi và em gái mỗi người một phần, Thích Quang một phần.”

Lúc này tôi mới chú ý tới cô con gái nhà họ Thích đứng ở góc. Một người rất không có cảm giác tồn tại.

“Có chút chuyện này mà gọi tôi trở về? Cho các người hết, tôi không cần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-10.html.]

Thích Quang nói xong lời này, kéo tôi muốn đi, tiết tấu máy đo nhịp tim bên cạnh rõ ràng nhanh hơn.

“Không phải," Thích An đi ra ngăn Thích Quang: "Tôi muốn nói, chuyện chia gia sản này, tôi sẽ không tham dự. Tuy lúc ấy Tổng giám đốc Thích không nói ra sự thật trước mặt công chúng, nhưng tôi cũng biết, mình không phải con ruột của Tổng giám đốc Thích, cho nên tôi tự động từ bỏ phần tài sản kia.”

Tiếng máy đo nhịp tim vang lên nhanh hơn.

Thích Quang bĩu môi: "Nhưng tôi thật sự không thích Thích thị chút nào cả.”

Thích An bất đắc dĩ: “Khoan đã”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hai người rất là ăn ý mà nhìn về phía góc, Cô con gái nhà họ Thích lập tức mang vẻ mặt cầu xin nói ra: "Huhu, đừng đẩy cho em, em cũng không muốn quản công ty đâu!"

Anh em ba người đùn đẩy lẫn nhau, chỉ có tôi lo lắng chuyện máy đo nhịp tim vang lên thường xuyên nhanh như vậy, có thể nổ tung hay không.

Quả nhiên, bác sĩ từ ngoài cửa vọt vào, nói là cấp cứu cho Thích Như Hải.

Tất cả chúng tôi đều bị đẩy ra ngoài.

“Rốt cuộc Chủ tịch Thích có chuyện xấu gì vậy?" Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Thích An thở dài: “Sau khi xảy ra tai nạn ô tô, Chủ tịch Thích lúc nào cũng cảm thấy choáng váng, sau đó phát hiện mạch m..áu chèn ép dây thần kinh, mạch m..áu quá gần động mạch nên không dám mổ. Các chuyên gia trong và ngoài nước đều đề nghị điều trị bảo tồn trong vài lần tư vấn. Cách đây một thời gian, thị lực của ông ấy cũng đã hoàn toàn mất đi..."

“Ý là trong chốc lát không c..hết được? Thật phiền toái." Thích Quang không hài lòng lầm bầm nói.

Thích An thở phào một hơi, cuối cùng lại không nói ra cái gì.

Trước mắt tôi lại sáng ngời: "Thích Quang, anh có thể kích thích cơ bắp, có thể kích thích mạch m..áu không?"

Thích Quang liếc tôi một cái, sau đó đi vào phòng bệnh.

Bên trong truyền đến tiếng bác sĩ quát lớn, tiếng quát còn chưa dứt, Thích Quang đã vỗ tay đi ra: "Xong rồi.”

Tôi tò mò đi vào trong phòng bệnh, mấy bác sĩ hai mặt nhìn nhau, Thích Như Hải có vẻ rất tức giận, nhưng sắc mặt lại hồng hào, không có vẻ gì là sắp c..hết.

Tôi thấy như vậy, rất yên tâm.

Ngày hôm sau, Thích An thông báo cho chúng tôi, nói Thích Như Hải có thể nhìn thấy rồi. Kiểm tra tổng quát cũng phát hiện, mạch m..áu vốn chèn ép thần kinh kia, như kỳ tích trở về vị trí cũ.

Tôi nhìn Thích Quang một cái, cảm thấy thái quá.

Sau khi Thích Như Hải xuất viện, giành lại quyền kiểm soát nhà họ Thích.

Sau đó tôi và Thích Quang rời đi, Thích An tiễn chúng tôi.

 

Loading...