Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mười tám đêm mộng xuân - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:24:24
Lượt xem: 1,055

Tôi truyền âm cho Thích Quang, bảo anh bảo vệ Cửu Châu thật tốt, chờ tôi trở về. Sau đó liền bay một mình về phía trước khởi động trận pháp, lấy bản thân mình hiến tế.

Bảo vệ lê dân Cửu Châu là trách nhiệm của tôi, vì thỏa mãn ham muốn cá nhân tôi đã buông thả hai mươi năm, giờ đã đến lúc trở lại vị trí của mình.

Trong tiếng gào thét không cam lòng của Ma Tôn, tôi nhìn thấy Thích Quang nhào về phía mình với vẻ mặt tuyệt vọng...

Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi ở trên giường liên tục thở dốc.

Điện thoại vẫn còn sáng, trên đó hiển thị tin nhắn của bác sĩ tâm lý:

[Ký ức kiếp trước]

Đây là cách nói lưu truyền trong tâm lý học, nhưng không có căn cứ khoa học, vẫn chỉ là một khái niệm.

Tôi xem xong tin nhắn này xong thì ngủ thiếp đi, sau đó bắt đầu một giấc mộng rõ ràng nhất của mình.

Vậy đây là kiếp trước của tôi?

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nếu vậy, giấc mơ kia có thật không?

Trong giấc mơ đó, tôi đã đến một thế giới khác.

Thích Quang trong thế giới kia đợi tôi bảy ngàn năm, xuyên qua vô số tiểu thế giới để thu thập linh hồn bị nghiền nát của tôi. Nhưng vì việc làm của anh ta quá mức nghịch thiên, thậm chí làm cho thiên đạo xuất hiện vết rách. Để ba ngàn thế giới không sụp đổ, một lần nữa tôi rời khỏi anh...

Đầu càng lúc càng đau.

Xoay người rời giường, sau khi uống một ly nước đá, cảm giác tim đập nhanh mới được giảm bớt. Đúng lúc này, điện thoại di động sáng lên.

[Sao đèn lại sáng? Không ngủ được ư?] Là Thích Quang gửi tin nhắn tới, tôi chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống, trước đầu chiếc xe hơi màu đen, một người đàn ông cao lớn cầm đèn pin vẫy tay với tôi.

Tôi vội vàng chạy như bay xuống lầu, sau khi xác nhận là Thích Quang, lại dừng bước. Tôi muốn hỏi anh đã bao giờ có một giấc mơ kỳ lạ như tôi chưa? Muốn hỏi anh có phải thật sự chờ tôi đã rất thật lâu như trong giấc mộng đó hay không? Muốn hỏi anh có oán tôi bỏ anh mà đi hay không? Muốn hỏi anh có phải vẫn còn yêu tôi hay không?... Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Thích Quang, một câu tôi cũng không hỏi được.

Tôi kiễng chân, hôn lên môi Thích Quang.

Có lẽ bởi vì đứng ở bên ngoài quá lâu, môi Thích Quang rất lạnh, nhưng cũng rất mềm. Đầu lưỡi của tôi khẽ chạm môi Thích Quang, mang hơi ấm của mình đến môi anh.

Thích Quang bị động tác của tôi là cho đơ mất mấy giây, tôi đưa tay ôm lấy cổ anh, ra hiệu cho anh khom xuống. Thích Quang rất thông minh, đưa tay ôm lấy eo tôi, bắt đầu đáp lại động tác của tôi, dịu dàng rồi lại khắc chế, một phần nhớ nhung cách xa ngàn năm kia, khoảnh khắc này dường như đã bộc phát.

Xúc cảm răng môi chạm vào nhau làm cho người ta trầm mê, tôi giơ tay vuốt nốt ruồi đỏ của anh, hỏi anh tại sao lại ở đây. Anh đùa giỡn với làn da mềm mại quanh eo tôi và nói rằng không hiểu sao chỉ cần ở gần tôi, anh sẽ cảm thấy an tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-5.html.]

Khoảnh khắc này, kiếp trước đối với tôi cũng không quan trọng nữa.

Dù chúng tôi đã trải qua những gì, dù anh có còn ký ức gì về những chuyện đã xảy ra trước đây hay không, lúc này, tôi chỉ muốn ở bên anh, bên nhau sớm tối, không kiêng dè gì cả.

6.

Sau khi trải qua chuyện của Trương Hải, những người muốn khống chế Thích Quang đều không còn ý định đó nữa.

Cũng có người tò mò, vì sao Thích Quang chạm vào rất nhẹ đã có thể bẻ gãy tay Trương Hải, chẳng qua tất cả suy đoán đều dừng lại ở bên ngoài phòng làm việc của Thích Quang.

Cũng may ba tháng sau, đã có đề tài mới thay thế chuyện này.

Sau khi báo cáo quý mới được công bố, tất cả mọi người đều sợ ngây người, công chờ phá sản này dưới sự điều hành của Thích Quang doanh thư đã tăng gấp ba lần. Đây là chuyện lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ánh mắt mọi người nhìn Thích Quang, ngoại trừ sợ hãi ra, còn có một chút kính nể.

Ngay khi tôi cho rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi phát triển thì Thích Quang bỗng nhiên gọi tôi ra ngoài ăn cơm, nhưng xe lại chạy về phía nhà cũ của nhà họ Thích.

"Không phải đi ăn ở khách sạn sao?"

“Đến nhà anh, nói là có tiệc nhận thân gì đó.”

Tôi rút bàn tay ra khỏi tay anh, ngồi thẳng người: “Tiệc nhận thân, quan trọng như vậy mà anh cũng không chuẩn bị sao?”

Tôi nhìn mái tóc đã lau khô tóc khi tắm của Thích Quang nhưng nó rối bù, vì liên tục tăng ca nên đôi mắt đục ngầu, áo sơ mi trên người cũng không được ủi. Nếu cứ mang bộ dạng này xuất hiện ở bữa tiệc dành cho giới thượng lưu e rằng người ta sẽ nói đứa con thất lạc của nhà họ Thích thật không biết cư xử, tiệc nhận thân cũng không biết trau chuốt một chút.

"Là đột xuất thông báo cho anh, hay là đã thông báo trước mà anh quên?"

“Đột xuất.”

Thích Quang lời ít ý nhiều, tôi lại tức giận không chỗ phát tiết. Cái tên Thích An kia vì muốn Thích Quang ủy thác quyền hành cho mình mà cái gì cũng dám làm.

Biệt thự Nhà họ Thích ở vùng ngoại ô, hiện tại đã đi được một nửa đường, nếu đi mua đồ thì không còn kịp. Cũng may xe của Thích Quang đủ sang trọng, bây giờ tôi dùng máy nước nóng trên xe nấu nước ủi quần áo cũng còn kịp.

Nhưng khi tôi nói với Thích Quang "Cởi quần áo ra", Thích Quang lại đỏ mặt.

“Bây giờ, bây giờ sao?”

Thích Quang dừng xe, lắp bắp, hơi run.

 

Loading...