Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mười tám đêm mộng xuân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-22 22:24:11
Lượt xem: 1,183

“Chu choa, còn giả bộ cao ngạo ở đây nữa đấy. Tôi không thể chịu được, cả đời tôi vất vả vì Thích thị, cuối cùng còn bị cái ngữ bán thân xác chèn ép.”

Người chung quanh nghe xong lời này, biểu cảm khác nhau.

Cho dù tôi và Thích Quang thật sự có gì hay không, bây giờ hắn nói như vậy, không khác gì đem ta treo tôi trên cột sỉ nhục.

Tạo tin đồn về trao đổi xác thịt là tốn ít công sức nhưng công kích có hiệu lực nhất. Nếu miệng lưỡi tôi không sắc sảo, da mặt mỏng, lúc này tất nhiên sẽ xấu hổ nói không thốt nên ra lời, để cho hắn thực hiện được, nhưng tôi không phải người như vậy.

"Giám đốc Trương nói lời này, nghĩa là thành tích của anh bao nhiêu năm nay cũng đều là nằm ở trên giường mà có, nếu không sao lại biết rõ con đường này như vậy chứ? Thảo nào lúc trước tôi nhìn thấy anh và Giám đốc Thích An cũng như vậy, đi WC cũng phải cùng nhau..."

Nói xong lời này tôi kinh ngạc che miệng "A, có phải tôi đã nói cái gì không nên nói rồi không?"

Trương Hải quả nhiên lập tức thay đổi sắc mặt: "Cô nói bậy!"

"Sao có thể gọi là nói bậy chứ, giao tình của anh và Giám đốc Thích An mọi người đều biết, mỗi lần Thích An đến, anh đều hận không thể tắm rửa sạch sẽ... A, thì ra là tắm rửa sạch sẽ ở đó, chờ lâm hạnh hả?"

“Xí, đồ khốn, còn nói bậy ở đây, tôi xé nát miệng của cô ra.”

Tôi nhìn sắc mặt dữ tợn của Trương Hải, chỉ cảm thấy buồn cười.

Trương Hải giơ cánh tay lên, dường như thật sự muốn đi tiến lên đánh tôi. Nhưng không ngờ sau khi cánh tay giơ lên lại không buông xuống được.

Một bàn tay có khớp xương rõ ràng đặt lên cánh tay Trương Hải: Lập tức tay Trương Hải liền vặn vẹo.

Những người vừa rồi vây quanh xem náo nhiệt thấy được cảnh này, đều sợ ngây người.

Ba giây sau mới có người hoảng hốt chạy khỏi hiện trường.

Thích Quang giống như một bóng ma, từng bước thong thả đến trước mặt Trương Hải, mỗi bước đi tưởng chừng như nhẹ nhàng thoáng đãng nhưng lại tạo ra hiệu ứng rung chuyển cả mặt đất.

Cuối cùng Thích Quang ngồi xổm trước mặt Trương Hải, áp lực từ trong cơ thể anh dường như thành hình, không ngừng chèn ép thần kinh của những người xung quanh.

“Muốn c..hết, phải không?” Lời nói đầy nghi vấn, lại mang theo giọng điệu không thể nghi ngờ.

Các đốt ngón tay trắng nõn của Thích Quang chạm lên cổ Trương Hải, sau đó năm ngón tay khép lại. Trương Hải run rẩy, giống như nhìn thấy tử thần.

Tôi nhìn ngón tay siết chặt của Thích Quang, vội vàng tiến lên giữ chặt Thích Quang.

“Tổng giám đốc Thích, tôi đã mắng lại rồi, không sao đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-4.html.]

Thích Quang quay đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới phát hiện trong mắt anh đỏ kè, không khác gì La Sát ở địa phủ.

“Không đủ.”

“Đủ rồi." Tôi nắm tay Thích Quang hơi dùng sức: "Miệng anh ta ăn mắm ăn muối, tôi không sao đâu.”

Thích Quang quay đầu nhìn tôi, sự tàn nhẫn trong mắt dập tắt, đôi mắt trở lại trong trẻo như bình thường, như thể cảnh bạo lực vừa rồi chỉ là tưởng tượng của tôi, đột nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi.

Người trước mặt dường như đang cười điên cuồng trong đống đổ nát.

"Nàng sẵn sàng hy sinh m..ạng sống của mình các người, nhưng các người không biết cái gì là đúng, xem nàng là kẻ xấu. Bây giờ, ta chỉ muốn tất cả các người được chôn cùng nàng."

5.

Tiếng gió thổi, tiếng trống trận, tôi khống chế Ứng Long, cầm trường thương trong tay, đang cùng Ma Tôn chiến đấu.

Chiêu thức liên tục phát ra, động tác liền mạch, nhưng khi đ.â.m trúng chỗ yếu hại của Ma Tôn, trong lòng đột nhiên đau đớn. Cả người suýt nữa ngã khỏi người Ứng Long.

Ma Tôn nắm lấy cơ hội này, chỉ trong nháy mắt, chạy ra ngoài trăm dặm.

Đau tim, là di chứng sau khi chống chọi với tám mươi mốt đạo thiên lôi trên Tru Tiên Đài.

“Ngươi có nghĩ tới hay không, chính là con dân ngươi yêu nhất trói ngươi ở trên Tru Tiên Đài, chịu đựng tám mươi mốt đạo thiên lôi đánh ngươi trọng thương? Ta phải cảm tạ bọn họ, nếu không phải bọn họ đả thương ngươi, Ma Tộc lấy đâu ra cơ hội xoay người tốt như thế này!"

Tôi điều chỉnh nhịp thở, động tác của Thiên Binh phía sau đều đình trệ trong chớp mắt.

Đúng vậy, Thiên Lôi là do người tại vị ở Thiên giới tự mình chịu phạt, nhưng đó là bởi vì tôi cưỡng ép Thích Quang, con trai của Thiên Ma, phải trả giá, chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi, tôi cũng không có chút oán hận nào.

“Lão yêu Ma tộc nhà ngươi đừng ở đây nhiễu loạn lòng quân, nạp m..ạng đi!”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi mang theo trường thương tiếp tục xông lên phía trước, cũng không nghĩ Ma Tôn thế mà giăng bẫy trên đường tôi đi tới Minh Âm trận.

Nếu không bị thương, trận này không hề hấn gì, nhưng bởi vì vết thương cũ trên người tôi chưa khỏi hẳn nên vừa mới vào trận, tôi đã có cảm giác toàn thân sắp bị xé nát ra.

“Đừng!” Giọng của Thích Quang vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh, vì đang đánh nhau kịch liệt, nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt anh ửng đỏ.

Thích Quang là sự ích kỷ duy nhất sau khi tôi thành thần, nhưng sự ích kỷ này chỉ có thể đi xa đến thế 

 

Loading...