Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:40:40
Lượt xem: 629

Vô số đêm khuya sau đó, ta đều hối hận sâu sắc vì những lời nói này. Ta được Vệ quốc che chở lớn lên, khi còn bé mẫu hậu đã nhắc nhở ta, ta là công chúa của một nước, chỉ có thể ch.ết chứ không thể chịu nhục.

 

Ở bên ngoài, ta chính là đại biểu cho thể diện của Vệ quốc. Bất cứ lúc nào cũng đều phải đứng thẳng, không thể để cho người khác coi thường. Bởi vì người khác coi thường ta, chính là coi thường Vệ quốc.

 

Nhưng sau đó, ta thà bị người khác coi thường còn hơn.

 

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thời điểm các nàng yêu cầu ta quỳ lạy dập đầu, ta nhất định sẽ ngay ngắn quỳ xuống. Các nàng yêu cầu ta quỳ bao lâu, ta sẽ quỳ bấy lâu, yêu cầu ta dập đầu bao nhiêu cái, ta sẽ dập đầu bấy nhiêu cái.

 

Ít nhất là như vậy thì đất nước của ta vẫn còn, người dân của ta vẫn còn, gia đình của ta vẫn còn. Bởi vì những lời nói của ta làm thần nữ Lê Nguyệt oán hận, nàng ta phái tiên binh Vân Lan tiêu diệt sạch sẽ Vệ quốc của ta, không để lại một người nào còn sống.

 

Những người phàm trần chiến đấu cùng tiên binh tiên tướng, bọn họ gi..ết người phàm trần chúng ta đơn giản tựa như bóp ch..ết một con kiến mà thôi. Toàn bộ Vệ quốc tử thủ, nhưng chỉ được bảy ngày.

 

Bảy ngày.

 

Ta nhớ sau này, khi ta giống như chó nhà có tang trốn đông trốn tây ở trần gian, Lê Nguyệt dùng giày giẫm lên mặt ta, nghiền nát từng chút trong bùn đất. Nàng ta cúi người xuống, nở nụ cười tao nhã, dùng giọng nói dịu dàng hỏi ta: “Ngươi bây giờ vẫn là thiên mệnh sao?”

 

Ta không thể rơi nước mắt, chỉ có hai vệt m..áu chảy theo khóe mắt xuống nền đất bên dưới. Ta không thể cử động, chỉ có thể giãy dụa nhổ một ngụm nước bọt vào mặt nàng. Nàng thẹn quá hóa giận, sai người ta cắt đứt đầu lưỡi của ta.

 

Nhưng lúc này ta không biết gì về những chuyện xảy ra sau đó, ta chỉ đang đếm từng ngày. Bởi vì ngày sinh của ta càng ngày càng gần, có nghĩa là ta càng sắp được về nhà. Nhưng ta đâu biết, ta đã sớm không còn nhà nữa rồi.

 

Khi ta mang thai đến tháng thứ chín, ta đã tặng cho A Thất một con hồ ly. Ta biết nguyên mẫu của nàng là hồ ly. Thời điểm đó nghĩ là sắp được về nhà, cho nên ta vẫn rất vui vẻ, ta cười híp mắt đưa con vật nhỏ bằng cỏ trong tay cho nàng:

 

“A Thất, ta không có gì để tặng cho ngươi, chỉ có con vật nhỏ này. Cám ơn ngươi trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho ta.”

 

Nàng kinh ngạc nhìn ta, tầm mắt chuyển từ trên khuôn mặt tươi cười của ta sang con vật bằng cỏ ta muốn tặng trong tay. Nàng nhìn thật lâu, ngay khi ta cho rằng nàng ghét bỏ nó, nàng đưa tay nhận lấy. Sau đó ta nghe thấy nàng đáp lại bằng một câu nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/8.html.]

 

Ta không nhìn thấy được sự thương hại trong mắt nàng sau khi nàng cúi đầu xuống.

 

8

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Hạo Thiên Đế Quân xuất quan một ngày trước khi ta hạ sinh.

 

Sắc mặt hắn vẫn tái xanh như trước, không còn mặc bộ áo bào màu trắng ngà nữa mà thay vào đó là bộ y phục rộng tối màu. Khi nhìn vào khuôn mặt kia của hắn, ta đã có thể hoàn toàn phân biệt được hắn và Lăng Tiêu.

 

Lúc hắn đến thăm ta, bởi vì sắp được về nhà nên tâm trạng ta rất tốt. Thậm chí ta còn cười híp mắt, quan tâm hỏi hắn một câu: “Sắc mặt ngươi không được tốt lắm, ngươi không sao chứ?”

 

Hắn im lặng nhìn ta. Một lúc lâu sau, qua nửa ngày, hắn mới hiếm có một lần mà trả lời ta. Giọng điệu có thể nói là tương đối dịu dàng, hắn nói: “Chờ đứa bé được sinh ra, ngươi muốn cái gì, muốn cái gì ta sẽ đều cho ngươi.”

 

Ta cười rộ lên, từ sau khi Lăng Tiêu tử trận, đã rất ít khi ta cười như vậy. Lông mày cong cong, nở nụ cười tự nhiên, thoải mái đầy phóng khóang: “Ta không có muốn cái gì khác. Đế Quân, ta chỉ muốn ôm đứa bé của mình và Lăng Tiêu về nhà. Chúc ngươi cùng thần nữ Lê Nguyệt bạc đầu bên nhau!”

 

Nói xong ta mới nghĩ ra, thần tiên bọn họ là trường sinh bất lão, nên sẽ không thể bạc đầu già đi được rồi. Nhưng cũng may hắn không để ý ta nói sai, chỉ là vẫn im lặng nhìn ta, vẻ mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy nhưng không nói gì hết. Sau đó hắn rời đi.

 

Ngày ta hạ sinh, ngoại trừ bà đỡ và A Thất ở lại cạnh ta, tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ viên đá Thiên Mệnh. Lúc ta hét lên đau đớn, tiên quân Bích Hoa cầm theo một thanh kiếm ch..ém gi..ết tiến vào tiểu viện Đinh Lang của ta.

 

Bà đỡ lớn tiếng thét chói tai. Y giật màn che xuống, trùm lên người ta, sau đó khom lưng ôm ngang người ta bế lên.

 

Mồ hôi chảy xuống che mờ đôi mắt, ta yếu ớt hỏi y: “Tiên quân Bích Hoa, ngươi định làm cái gì vậy?”

 

Trong ấn tượng của ta, y vẫn luôn là người có tính tình hiền hòa, gần gũi, rất hay cười. Nhưng ngày đó, y lời ít ý nhiều mà trả lời ta bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Đá Thiên Mệnh báo hung tin. Theo lời tiên đoán của nó, toàn bộ Cửu Trùng Thiên nhuộm trong biển m..áu.”

 

Loading...