Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:40:24
Lượt xem: 595

Mẫu hậu ta xuất thân danh môn vọng tộc, từ trước đến nay cực kỳ chăm lo giữ gìn hình thức, bảo dưỡng thân thể cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ đau đầu một điều duy nhất chính là sinh ra một nữ nhi hoạt bát hiếu động như ta.

 

“Đế quân hay không đế quân thì có gì quan trọng. Liên Kiều, ta chỉ là lo lắng...”

 

Bà còn chưa nói xong, liền đưa mắt nhìn tượng Phật, trong miệng có chút buồn bã, thở dài muốn nói lại thôi.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Nếu con bé chịu phải uất ức gì, trời thì cao, đất thì xa... Ta ngay cả biết cũng không biết...”

 

Ta sờ vào gương. Tiên quân Bích Hoa đứng ở bên cạnh ta, thở dài:

 

“Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, Ngươi cố chờ một chút, chờ sau khi sinh con, kiểm tra mệnh cách đứa nhỏ này xong, ngươi có thể quay trở về.”

 

Khi đó cả hai chúng ta đều không biết, ta sẽ không bao giờ có thể quay về.

 

7

 

Khi thần nữ Lê Nguyệt lên thiên giới, ta đã mang thai được tám tháng rồi. Nghe nói Hạo Thiên Đế Quân sắp xuất quan, nàng tới cung Tử Vi cung ở một thời gian, chờ Hạo Thiên Đế Quân xuất quan sẽ cùng hắn bàn bạc chuyện liên hôn.

 

Giống như là vô tình hoặc là cố ý nói cho ta nghe được, để ta biết khó mà lui, không cần làm phiền Hạo Thiên Đế Quân của các nàng nữa.

 

Mọi người đều nói về việc thần nữ Lê Nguyệt cùng Hạo Thiên Đế Quân xứng đôi với nhau như thế nào. Rồi đều ca ngợi thần nữ Lê Nguyệt rất được lòng các nàng, tư cách và nhan sắc đều tuyệt vời.

 

Bộ dáng các nàng khen ngợi thần nữ kia cùng bộ dáng cay nghiệt chỉ trích ta năm đó khác nhau rất xa, hình như bọn họ không phải là cùng một người.

 

Ta nghe xong cười trừ, căn bản không để trong lòng. Ta chỉ tranh thủ, tận dụng thời gian thêu đôi giày đầu hổ trong tay mình.

 

Từng sợi chỉ màu vàng và đỏ được đ.â.m xuống và xuyên qua. Ta thêu hết đôi đến đôi khác, ta nghĩ khi được trở lại trần gian, Liên Kiều nhìn thấy tay nghề thêu thùa của ta, nhất định sẽ rất bất ngờ.

 

Nàng sẽ giơ ngón tay cái lên với ta và nói với ta một cách xúc động: “Đi xa ba ngày, nô tỳ đã nhìn công chúa với cặp mắt khác xưa. Đây đi xa mười tháng, nô tỳ không biết phải nhìn công chua như thế nào nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/7.html.]

 

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà mỉm cười.

 

Nhưng ta ở lì trong tiểu viện Đinh Lang của mình không bước chân ra ngoài, cũng không tránh khỏi người khác đến thăm ta.

 

Ngày thần nữ Lê Nguyệt tới tìm ta, thời tiết rất đẹp. A Thất nói với ta nàng ta tới gặp ta. Ta buông kim chỉ trong tay xuống, hỏi A Thất có thể không gặp hay không.

 

Chủ yếu là do ta không có hứng thú gì với Hạo Thiên Đế Quân, nhưng ta không biết thần nữ Lê Nguyệt có biết ta không có ý gì với hắn hay không.

 

Nếu nàng ta cho rằng ta có hứng thú đối với Hạo Thiên Đế Quân nên muốn tới đây làm khó dễ ta. Nàng ta là một thần nữ, ta chỉ là một người phàm trần, lại là một nữ nhân đang mang thai, hẳn là không thể đánh nhau được.

 

A Thất im lặng không nói gì nhìn ta. Ta thở dài, những người trên thiên giới như các nàng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ đứng về phía ta.

 

Ta nghĩ, tốt nhất vẫn là nói cho rõ ràng mọi chuyện thì hơn.

 

Ở cửa tiểu viện Đinh Lang, lần đầu tiên ta gặp mặt thần nữ Lê Nguyệt. Cảm nhận đầu tiên là quả thật nàng ta rất xinh đẹp, nhưng còn chưa kịp cảm nhận cái thứ hai thì tiên thị bên cạnh nàng đã quát ta một câu:

 

“Một kẻ phàm nhân, nhìn thấy thần nữ, tại sao không quỳ lạy dập đầu?”

 

Ta ngẩn người. Thần nữ Lê Nguyệt vẫn đứng ở một bên, mỉm cười nhìn ta không nói gì, cũng như đang chờ ta quỳ lạy nàng.

 

Ta bật cười, hỏi: “Xin hỏi một chút, ta đang mang thai tám tháng, vậy ta phải quỳ bao lâu, dập đầu bao nhiêu cái?”

 

Tiên thị đứng bên cạnh nàng vênh váo tự đắc: “Đương nhiên là phải quỳ lạy đến khi thần nữ nhà chúng ta nói thôi mới được.”

 

Thành thật mà nói, tính tình ta đúng là cũng không được tốt lắm. Ta đỡ eo, ưỡn bụng, đưa tay phủi bụi bặm thật ra không tồn tại trên ống tay áo.

 

Ta hơi nâng cằm, hời hợt trả lời: “Ta là công chúa của Vệ quốc, không biết thần nữ đã nghe qua câu nói này hay chưa? Hoàng thất nhận mệnh với trời, là thiên mệnh. Thần nữ là thiên mệnh, ta cũng là thiên mệnh. Nếu đều là thiên mệnh, ta cũng chưa từng nghe nói qua đạo lý một thiên mệnh này phải quỳ lạy dập đầu với một thiên mệnh khác.”

 

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Đến nửa ngày sau, chỉ nghe thấy tiềng cười đầy ẩn ý của thần nữ Lê Nguyệt. Nàng ta nhìn ta, rõ ràng là rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại làm người ta không khỏi rét lạnh, nàng nói: “Thiên mệnh...”

Loading...