Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 5

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:39:47
Lượt xem: 530

Tôi muốn nuôi dưỡng phụ mẫu mình đến già, muốn nhìn con cháu đông đúc đầy sảnh đường, muốn cùng Lăng Tiêu bạc đầu bên nhau, cùng già đi vào thời điểm hạnh phúc nhất.

 

Nhưng ta vẫn ăn, bởi vì bọn họ nói Lăng Tiêu là Hạo Thiên Đế Quân. Đế Quân sao, vậy thì chắc hẳn hắn có đường sinh mệnh rất dài rất dài đó. Nếu ta không ăn, để lại hắn một mình, chắc hẳn hắn sẽ rất cô đơn.

 

Ta che bụng dưới, không nhận lấy viên tiên đan trên tay Hạo Thiên Đế Quân. Ta chỉ hỏi hắn: “Những tiên nữ kia đâu?”

 

Hắn dừng một chút, im lặng một lát, sau đó mới nói:

 

“Ngươi không nên trách bọn họ, con hổ kia là linh thú trong Bách Thú Viên. Nó sẽ không làm hại ai cả, bọn họ chỉ muốn hù dọa ngươi một chút thôi.”

 

Ồ, hóa ra là bọn họ muốn hù dọa ta cho vui. Thì ra tiên nữ trên thiên giới lại trêu đùa con người như vậy.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Thực ra ta là một người rất yếu đuối. Ta là công chúa duy nhất của Vệ quốc, toàn bộ hoàng cung ai nấy đều rất thích ta. Ta còn được Lăng Tiêu chiều hư. Khi còn bé, ngay cả một vết rách da nhỏ xíu cũng có thể gào thét nửa ngày làm cho ai nấy đều khẩn trương, sốt sắng giống như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt.

 

Nhưng hôm nay ta không khóc, bởi vì ta biết sẽ không ai đau lòng ta cả.

 

Ta dừng lại, nhìn Hạo Thiên Đế Quân một chút, ta nói với hắn:

“Ta biết các ngươi đều rất chán ghét ta. Ta cũng không phải loại người bám chặt lấy, dây dưa không dứt. Cầu xin ngươi nói cho ta biết, Lăng Tiêu của ta đang ở nơi nào được không?”

 

Hắn không nói gì, ta cố nén tiếng khóc:

 

“Ta quấn lấy ngươi, là bởi vì vết sẹo trên trán ngươi xuất hiện từ lúc ngươi còn ở trần gian.”

 

Thời điểm còn ở nhân gian, vào đêm quan tài của Lăng Tiêu được vận chuyển trở về, trong lúc khâu lại lỗ thủng trên trung y, ta thừa dịp không có ai chú ý, lao đầu đập vào quan tài của hắn.

 

Nhưng có lẽ là do quá lâu ta không ăn cái gì, thể lực yếu cho nên lực va chạm rất nhẹ, không gây ra ch..ết người. Trong lúc hôn mê mơ màng màng, ta có thể nghe thấy tiếng khóc của mẫu hậu và Liên Kiều, trong lòng ta rất áy náy, nhưng ta thật sự... thật sự... quá đau đớn.

 

Nơi đó trong n.g.ự.c ta dường như cũng bị chọc một cái lỗ, trống rỗng. Nhưng ta có chút không rõ, rõ ràng trống rỗng như vậy tại sao lại vẫn đau đớn dữ dội như thế, đau đến cùng cực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/5.html.]

Ta nghĩ sau khi ta đi, bọn họ sẽ khổ sở một thời gian, nhưng ta còn có tiểu đệ, bọn họ đau lòng một thời gian rồi sẽ quên ta, coi như chưa từng sinh ra nữ nhi như ta.

 

Là ta bất hiếu.

 

Tiếng khóc của mẫu hậu và Liên Kiều dần dần biến mất, ta lại hôn mê bất tỉnh. Sau đó ta cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán mình.

 

Ta nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín. Thanh âm này rất giống với Lăng Tiêu, giống đến mức ta cho là mình đang nằm mơ, hoặc là đã đoàn tụ hắn dưới âm tào địa phủ.

 

Ta ngơ ngác cố gắng mở mắt ra, sau đó ta nhìn thấy Lăng Tiêu. Hắn ngồi ở bên giường ta, ánh mắt không buồn không vui, hai tay đặt trên trán ta, giống như Hạo Thiên Đế Quân lúc này ngồi ở bên giường ta.

 

Ta cố nén nước mắt. Ta vẫn cho rằng ngày hôm đó mình nằm mơ. Sau đó ta nghĩ lại, ngày đó nhất định chính là hắn. Ngày hôm sau tỉnh lại, vết thương trên trán ta đã lành. Nếu như hắn không phải là Lăng Tiêu, thì vì sao ngày hôm đó lại đến đây thăm ta? Nhưng nếu như hắn là Lăng Tiêu, tại sao bây giờ lại có thể đối xử với ta như vậy?

 

Những lời này trước đây ta đã hỏi qua hắn một lần, lần đó hắn không trả lời ta. Hôm nay ta lại hỏi lần thứ hai: “Lăng Tiêu của ta đang ở đâu?”

 

Hắn im lặng một lát, sau đó nhìn về phía ta. Rất lâu về sau, ta cũng không thể quên được cảnh tượng ngày hôm đó.

 

Hắn không trả lời, chỉ giơ tay lên, ở trước mặt ta chỉ vào một sợi chỉ màu vàng thật dài, hắn nói với ta:

 

“Đây là sinh mệnh của ta, do trời đất tạo thành, đến nay đã được mấy ngàn năm.”

 

Sau đó hắn từ trong sợi chỉ đó nảy ra một hạt cát màu vàng nho nhỏ, so với đường sinh mệnh thật dài kia chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn nói:

 

“Hai mươi mốt năm ở dưới trần gian của Lăng Tiêu, so với sinh mệnh mấy ngàn năm của ta mà nói, chỉ như hạt bụi mà thôi.”

 

Hắn cũng không thèm để ý mà b.ắ.n hạt bụi kia trở về trong đường sinh mệnh của mình, hạt bụi này rơi vào trong đó, rốt cuộc không thấy dấu vết đâu nữa.

 

Nhưng ta hiểu được ý của hắn. Hắn là Lăng Tiêu, nhưng cũng không phải.

 

 

Loading...