Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 4

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:39:24
Lượt xem: 538

Ta khóc lớn nhào vào trong n.g.ự.c hắn. Sau đó trên trán hắn để lại vết sẹo, mà ta cũng không bao giờ dám trèo cây nữa.

 

Nhưng tại sao trên thái dương của Hạo Thiên Đế Quân lại có vết sẹo chi Lăng Tiêu mới có?

 

Hắn được trời đất sinh ra, sau khi tái sinh thì trở về thiên giới. Tất cả mọi vết thương đều không cần thuốc mà lành. Nhưng tại sao trên trán hắn lại có vết sẹo đó?

 

Ta rưng rưng nước mắt, tầm mắt chuyển từ vết sẹo kia xuống khuôn mặt hắn. Sau khi dừng lại một chút, ta nói ra những lời còn lại:

 

“Hạo Thiên Đế Quân, nghe nói hoa sen ở Phù Tang Cừ nở rồi?”

 

4

 

Dĩ nhiên Hạo Thiên Đế Quân không cùng ta đi ngắm hoa sen. Ta bắt đầu không biết xấu hổ đi theo phía sau hắn.

 

Hắn ngồi thiền, ta chống má ngồi cách hắn không xa nhìn ngắm. Lúc hắn đọc sách, ta sẽ ở bên cạnh hắn may y phục. Trung y màu trắng ngà, từng đường kim mũi chỉ gọn gàng, lễ nghi. Đó là bộ quần áo đẹp nhất mà ta đã từng may.

 

Lúc may xong bộ trung y đầu tiên, ta vui mừng hớn hở giơ lên cho hắn xem. Tầm mắt hắn cụp xuống, dừng một chút trên bộ trung y màu trắng kia, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía ta, vẻ mặt đầy lạnh lùng xa cách. Sau đó ta nhìn thấy mảnh vải quen thuộc trên người con thú nhỏ canh giữ cửa.

 

Ta vụng về lấy lòng tất cả mọi người trong cung Tử Vi, nhưng cho dù ta có hào hứng nồng nhiệt đến đâu cũng chỉ nhận lại được sự lạnh nhạt, hờ hững.

 

Điều duy nhất ta có thể làm tốt chính là dùng cỏ bện đủ loại động vật nhỏ như thỏ, châu chấu, bươm bướm, lão hổ, công.. trông rất sống động. Ngay cả lão sư phụ lành nghề nhất phố phường cũng không thể so sánh được với ta.

 

Thời điểm trước kia ở hoàng cung Vệ Quốc, vô số cung nữ đã dùng đủ loại đồ ăn ngon năn nỉ ta bện cho các nàng những con vật nhỏ.

 

Ta mất cả một buổi tối, miệt mài bện cỏ. Ngày hôm sau ta xem chúng như báu vật mà mang tặng cho các tiên nhân trong cung Tử Vi, lấy lòng nói:

 

“Các ngươi có thích hay không, ta có thể tặng cho các ngươi có được không?”

 

Các nàng nhận lấy, lúc ấy ta còn tưởng rằng đây là một tín hiệu bọn họ bắt đầu tiếp nhận ta. Cho đến khi ta nghe thấy bọn họ mỉa mai ở sau lưng ta:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/4.html.]

“Quả nhiên là người trần gian chỉ được thế mà thôi, cái gì cũng có thể mang ra tặng cho người khác.”

 

Các nàng tiện tay ném những con vật nhỏ kia vào bụi cỏ ven đường. Về sau, ta chờ các nàng đi thật xa mới đi qua, ngồi xổm xuống nhặt từng cái từng cái lên.

 

Có đôi khi ta sẽ rầu rĩ vỗ về cái bụng còn chưa lộ ra của mình:

 

“Tại sao lại nhiều người ghét ta như vậy? Sau này con ta sinh ra không được ai thích thì phải làm sao bây giờ?”

 

Cho nên khi có tiên tử mời ta đi Phù Tang Cừ ngắm hoa sen, ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta không hề biết mình sẽ trở thành chú hề để cho bọn họ trêu chọc.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Lúc ta còn ở thế gian, tán thưởng cao nhất đối với một cô nương, chính là khen ngợi nàng xinh đẹp giống như tiên nữ trên thiên giới. Bởi vì tiên nữ xinh đẹp, thiện lương, thông minh, dịu dàng...

 

Không thể không nói, những suy nghĩ rập khuôn như vậy thật sự là hại ch..ết người. Nếu biết ta biết tiên nữ so với người trần còn xấu hơn rất nhiều thì dù có mời như thế nào ta cũng sẽ không đi lên đây.

 

Các nàng mang theo một con hổ từ vườn bách thú tới. Khi ta bị con hổ này bao vây đuổi theo ngã nhào trên mặt đất, mặt ta tái nhợt, hai tay che chắn bảo vệ bụng dưới, hô to cầu cứu chung quanh. Nhưng tất cả tiên nữ vây quanh ta giống như đang xem kịch. Bọn họ nhìn bộ dáng chật vật hoảng sợ của ta, thờ ơ lạnh nhạt che miệng cười. Ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

 

Khi cái đầu con hổ kia vươn tới trước mặt ta, ta thét lên một tiếng, ngất đi sợ hãi.

 

Trước khi ngất đi, ta nghe thấy giọng nói tức giận đầy trách cứ của Hạo Thiên Đế Quân: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

 

5

 

Lúc ta tỉnh lại cũng không biết đang là giờ nào.

 

Hạo Thiên Đế Quân ngồi bên giường ta, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy ta tỉnh lại, hắn đưa cho ta một viên tiên đan, nói với ta: “Ăn đi.”

 

Loại tiên đan này ta đã từng ăn một viên vào ngày ta lên thiên giới. Khi đó ta còn chưa được gặp Lăng Tiêu. Bọn họ dùng giọng điệu như bố thí nói với ta đó chính là đan dược trường sinh bất lão.

 

Ta không muốn trở nên bất tử. Lời này nói ra có thể không ai tin. Ta rời bỏ quê hương, rời xa phụ mẫu, từ trần gian đi lên thiên giới, chỉ bởi vì ta muốn gặp Lăng Tiêu.

 

Trường sinh bất lão, sự bất tử trong mắt bọn họ, đối với ta mà nói lại là gánh nặng. Ta chỉ là một người trần bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống sinh lão bệnh tử bình thường.

Loading...