Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 11 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:41:37
Lượt xem: 1,190

2

 

Ta vẫn luôn cho rằng Lăng Tiêu chỉ là một hạt bụi nhỏ bé ở trong đường sinh mệnh thật dài của ta. Nhưng không hiểu vì cái gì, sau khi trở về vị trí cũ, ta lại dùng kính thần nhìn Hòa Tỳ cả đêm giúp Lăng Tiêu khâu cái lỗ thủng trước n.g.ự.c hắn. ta cũng không hiểu vì sao lại ma xui quỷ khiến hạ phàm gặp nàng vào cái đêm nàng va đầu vào quan tài muốn tự tử.

 

Ta không hiểu, rõ ràng ta hạ phàm là lịch kiếp để trưởng thành, nhưng sau khi lịch kiếp quay về trời thì tu vi tu luyện gần trăm năm qua của ta không tăng mà còn giảm. Ta biết, ta đã sinh ra ma chướng, làm trở ngại con đường tu luyện của mình.

 

Ma chướng của ta chính là hạt bụi nổi Lăng Tiêu này. Cho nên ta tách hạt bụi nổi này ra khỏi đường sinh mệnh của mình. Nhưng ta không hiểu tại sao mình lại đau đến thế.

 

A Thất hỏi ta nên xử trí con yêu thú do Hòa Tỳ biến thành kia như thế nào. Thực tế là đã không thể tra hỏi ra được tung tích của đứa nhỏ kia rồi. Nhưng ta vẫn dừng lại một chút rồi nói:

 

“Để nuôi đi.”

 

A Thất không nuôi, nàng ta tự quyết dùng kiếm dài đ.â.m thủng trái tim quái vật kia làm nó ch..ết ngay tức khắc.

 

Lần đầu tiên trong đời ta nổi giận như vậy, cho đến khi A Thất hỏi ta:

 

“Ngài có còn nhớ dáng vẻ của nàng ta trông như thế nào không?”

 

Nhớ không sao? Ta không thể nhớ nổi.

 

Nói là vậy nhưng buổi tối hôm đó, ta mơ một giấc mơ chưa từng có. Trong giấc mơ, ta như được trở lại hơn ba trăm năm trước, khi ta đang vẽ lông mày cho một cô nương.

 

Ta nghe thấy giọng nói của mình hỏi nàng ta: “Ta vẽ lông mày cho nàng cả đời được không?”

 

Cô nương cười lên thánh thót như tiếng chuông bạc, giọng nói đầy mê hoặc đáp: “Được được, thỏa thuận rồi nhé, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm cũng không được thay đổi.”

 

Ta mở mắt ra, cố gắng nhìn rõ người trong gương, nhưng sương mù dày đặc, ta không nhìn thấy gì cả. Sau khi tỉnh lại, ta ôm chặt trái tim đau đớn của mình, nghĩ rằng ma chướng của mình sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi.

 

Mặc dù chính ta cũng không rõ ma chướng này rốt cuộc là thứ gì.

 

3

 

Bảy trăm năm sau, thời điểm tin tức Vân Lan bị huyết tẩy không một người nào sống sót truyền lên Cửu Trùng Thiên, toàn bộ thiên giới một phen hoảng loạn. Bọn họ đều nói, sát tinh đến rồi.

 

Sát Tinh, là nhi tử ta. Nhi tử của ta và Hòa Tỳ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/11-end.html.]

Nhưng ta nghĩ có lẽ Hòa Tỳ sẽ không thừa nhận điều đó. Trong mắt nàng luôn chỉ có Lăng Tiêu, đó là đứa con của nàng và Lăng Tiêu.

 

Các tiên trên thiên giới bắt đầu chạy trốn. Nhưng bất luận chạy trốn như thế nào, chạy đi đâu cũng đều sẽ bị đứa nhỏ kia gi..ết ch..ết. Những ngôi sao trên bầu trời lần lượt tắt đi.

 

Cho đến một ngày, ta gặp được nó. Nó đứng trước những mảnh vụn của viên đá Thiên Mệnh, chắp tay đánh giá một cách nghiêm túc. Nó thực sự đã nghiền nát viên đá Thiên Mệnh thành từng mảnh vụn.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của ta, nó cũng không quay đầu lại mà cất tiếng hỏi:

 

“Ngươi nói viên đá vỡ này, liệu từ ngàn năm trước có dự đoán được chính mình sẽ vỡ trên tay ta không?”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Ta không nói gì cả.

 

Nó đứng thẳng dậy và xoay người lại. Một chàng trai trẻ trung anh tuấn, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, nhưng sâu trong đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng, không có bất kỳ một chút ấm áp nào. Nó nở nụ cười rất vui vẻ, cứ như vậy bước từng bước giống như là tản bộ nhàn nhã hướng ta đi tới, trong tay cầm theo thanh trường kiếm màu xanh biếc.

 

Ta nhận ra đó là kiếm của tiên quân Bích Hoa, y đã ch..ết từ cả ngàn năm trước.

 

Nó vừa đi về phía ta vừa cười, giọng nói rất nhẹ, nó nói: “Mẫu thân ta nói với ta, ngàn năm sau, ta sẽ vẽ tặng bà một cảnh hoàng hôn rực rỡ nhất ở Cửu Trùng Thiên. Ta đáp ứng bà, làm người không thể nói mà không giữ lời, đúng không?”

 

Ta cười, đây có lẽ là lần đầu tiên sau ngần ấy năm ta cười.

 

Ta nói: “Đúng vậy.”

 

(--END--)

-------------

 

Vào ngày hoa lê nở rộ, ta cùng vị tướng trẻ tài ba Tô Thanh Hoài kết tóc nên nghĩa phu thê.

Thành thân được 5 năm, hắn bị ám hại, ta lấy thân mình đỡ giúp hắn một mũi tên.

Mũi tên ấy khiến cơ thể ta thương tổn nặng nề, mạng sống như mành chỉ treo chuông, mọi người đều nói nên đưa ta tới điền trang ở ngoại ô để dưỡng thương mới tốt lên được.

Hai năm sau khi sức khỏe đã phục hồi, ta hồi phủ, phát hiện trong nhà của ta vậy mà xuất hiện một nữ nhân giống ta vô cùng.

Nhi tử kính trọng nàng, mẹ chồng nương tựa nàng, mà phu quân của ta, cũng cực kỳ sủng ái nàng.

Hắn vậy mà ngang nhiên đưa một tiện nữ thanh lâu về phủ nâng làm bình thê, biến ta thành trò cười cho cả kinh thành.

Cho tới khi ta quyết tâm phải hòa ly, hắn lại tỏ vẻ hối hận, quỳ xuống cầu xin ta nối lại tình xưa.

Tất nhiên là ta đã mạnh mẽ hất tay hắn ra, gằn chữ chữ:

“Thâm tình đến muộn còn không bằng cỏ rác. Tướng quân hãy tự trọng!”

Đọc full GIƯƠNG BUỒM RA KHƠI tại Monkeyd

Loading...