Chạm để tắt
Chạm để tắt

Máu nhuộm Cửu Trùng Thiên - 10

Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:41:23
Lượt xem: 1,112

Ta nhận lấy đôi giày đó, đau lòng đến phát khóc. Ta không cần Hạo Thiên Đế Quân, ngay cả Lăng Tiêu cũng không cần nữa. Ta chỉ muốn bọn họ bình an, sống sót khỏe mạnh. Nhưng ta há miệng, một tiếng khóc cũng không phát ra được. Ta không khóc được, cũng không kêu được.

 

Ta cầm lấy đôi giày kia, dùng sức ôm vào trong ngực. Toàn thân ta vì đau đớn mà cuộn tròn lại. Cuối cùng, khi tiên quân Bích Hoa phun ra một ngụm m..áu ở trên người ta rồi ôm n.g.ự.c tê liệt ngã trên mặt đất, ta mới biết được y bị thương rất nặng.

 

Y ngước mắt nhìn vào hư không, ánh mắt từng chút từng chút một tan rã, y nói với ta: “Hòa Tỳ, đừng khóc, ta vốn là người phàm trần. Sinh mệnh trăm ngàn năm này đối với ta mà nói, thật sự là quá dài. Ta muốn đi tìm nàng ấy, Đom Đóm của ta. Nàng ấy đã chờ ta lâu lắm rồi. Chỉ tiếc là, ta không thấy được, ngàn năm sau, Cửu Trùng Thiên ngập trong biển m..áu. Ta nghĩ nhất định đó sẽ là hoàng hôn đẹp nhất trong hàng ngàn năm qua.”

 

Cuối cùng y mỉm cười nhìn ta, nói: “Hòa Tỳ, ta nói cho ngươi biết một bí mật được không? Thần tiên cũng có thể ăn. Không chỉ thần tiên có thể ăn, mà yêu quái cũng có thể ăn. Sau khi người phàm trần ăn nó, sẽ có thêm rất nhiều tiên lực.”

 

Y nói với ta: “Đừng sợ. Con đường sau này phải dựa vào chính ngươi rồi.”

 

Đó là những lời cuối cùng y nói với ta. Năm nay ta vừa tròn mười chín tuổi, không đến hai tháng nữa sẽ đến sinh thần của ta. Đôi tay người phàm trần trói gà còn không chặt, lại vừa sinh một đứa bé. Một năm trước đây, ta vẫn là công chúa vô lo vô nghĩ của Vệ quốc. Ta leo cây trèo tường, gả cho một lang quân như ý. Phiền não lớn nhất mỗi ngày chính là làm thế nào để có thể thêu được một đôi giày đầu hổ đẹp mắt.

 

Một năm sau, ta mất đi quốc gia, mất đi gia đình, mất đi phụ mẫu, mất đi Liên Kiều, mất cả phu quân và bằng hữu tốt nhất của ta.

 

Ta ôm Đa Phúc vừa mới sinh ra, bị đuổi gi..ết bởi cả đám tiên binh ở Cửu Trùng Thiên. Dẫn đầu chính là Hạo Thiên Đế Quân, là cha đứa đứa con của ta. Chỉ vì lời tiên đoán của viên đá Thiên Mệnh kia. Cuối cùng ta cũng phát ra được một chút âm thanh, khàn khàn đau đớn. Ta bật cười, cười đến mức thở không ra hơi, cười đến hai mắt m..áu đỏ lưng tròng, cười đến khi mười ngón tay cắm thật sâu vào trong bùn đất bên dưới, làm gãy lìa mười đầu móng tay.

 

Nhưng một chút ta cũng không cảm thấy đau. Làm sao có thể đau được chứ? Ta sẽ không bao giờ đau nữa.

 

Ánh trăng yếu ớt chiếu vào, chiếu lên t.h.i t.h.ể Bích Hoa đang mỉm cười. Sau đó ta nhớ lại câu nói mà y đã nói với ta trước khi chết. Y nói với ta, tiên là có thể ăn được. Thần tiên đầu tiên mà ta ăn, lại chính là bằng hữu tốt nhất của ta.

 

Từ đó về sau, ta không bao giờ còn chảy một giọt nước mắt nào nữa.

 

Ngoại truyện: Hạo Thiên Đế Quân

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

1

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-nhuom-cuu-trung-thien/10.html.]

Lúc bọn họ nói đã tìm được Hòa Tỳ, trong lòng ta rất vui vẻ.

 

Đã ba trăm năm trôi qua, nàng là một người phàm trần, ta không biết nàng làm như thế nào mà có thể mang theo đứa nhỏ trốn đông trốn tây suốt ba trăm năm. Có điều ta đã che giấu niềm vui sướng này rất tốt. Về sau ta cũng không biết, niềm vui của ta, là cuối cùng đã tìm được nàng, có thể biết được tung tích của đứa nhỏ kia, hay là bởi vì...

 

Hay là bởi vì ta cuối cùng ta cũng có thể một lần nữa nhìn thấy nàng.

 

Cho đến khi tiên đồng dẫn ta đến gặp Hòa Tỳ. Nàng bị nhốt trong một cái lồng khổng lồ. Phải, trong lồng. A Thất đứng bên cạnh lồng sắt vẫn chăm chú nhìn, cho đến khi nghe được tiếng bước chân của ta mới quay đầu lại, trên mặt không có một biểu cảm gì.

 

Nhưng lúc đó, ta vẫn nhìn được từ trên mặt nàng ta vẻ mỉa mai, trào phúng. Ta hỏi nàng ta: “Hòa Tỳ đâu?”

 

Nàng ta trả lời thẳng thắn không kiêu ngạo cũng không xu nịnh: “Đế quân, chính là ở trong lồng.”

 

Ta quay lại nhìn cái lồng. Một thân hình to lớn màu đen, giống hệt như một con nhện có tám cái chân, trên mặt mọc ra sáu con mắt, đã mất đi nhận thức, chỉ biết giống như quái vật phát ra những tiếng kêu trầm thấp.

 

A Thất ở bên cạnh ta giải thích: “Công chúa Hòa Tỳ đã ăn quá nhiều tiên và yêu, biến thành cái dạng này là rất bình thường.”

 

Không biết vì cái gì, nàng ta lại bổ sung thêm một câu:

 

“Nếu như không phải như vậy, nàng cũng sẽ không ở dưới mí mắt toàn bộ Cửu Trùng Thiên, bảo vệ hài tử của mình cả trăm năm một giọt nước cũng không chạm tới được. Nhưng cũng chính là như vậy, nàng mới có thể biến thành cái dạng này.”

 

“Còn đứa bé thì sao?”

 

“Đứa bé đã trốn thoát khi chúng ta bắt được công chúa Hòa Tỳ.”

 

Ta nhắm mắt lại và trái tim lại bắt đầu đau. Ta nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Tỳ, đôi mắt ngập nước của nàng cẩn thận giữ chúng, không dám rơi xuống, chỉ sợ hãi bất lực rụt rè hỏi ta:

 

“Lăng Tiêu của ta ở đâu?”

Loading...