Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:06
Lượt xem: 2,025

Dẫu có câu “Cửa tể tướng còn có quan thất phẩm”, nhưng ta chỉ là một nô tì, có gì đáng để nó nhờ vả?

Ta nói với phu xe: “Ta đã bán thân làm nô tì, là người của phủ Hầu gia, hắn không phải đệ đệ của ta.”

Phu xe thở dài, đánh xe đi.

Bánh xe nghiến qua một chiếc lá, nghiến qua một viên đá, đưa ta rời xa ngôi nhà xưa, đưa ta vào nơi ở mới của ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đêm đó, ta trở về báo cáo với tiểu thư.

Tiểu thư đang tắm.

Thực ra, tiểu thư không xinh đẹp như những tiểu thư khác, nàng luyện tập cung ngựa quanh năm, làn da không trắng như tuyết, eo không thon thả, tay có vết chai, xương chân cũng khác người.

Nhưng tiểu thư lại tốt hơn các tiểu thư khác.

Các tiểu thư khác giọng nói nhỏ nhẹ, thường cúi đầu nhìn sắc mặt người khác, rụt rè như chim cút, người trong phủ rất kiêng dè chuyện này, ta đoán chừng có liên quan đến di nương bị đánh ch/3t kia.

Tiểu thư tắm rửa rất ít khi cho người hầu hạ, sau này vì ta không sợ vết sẹo trên người nàng, dám nhìn thẳng vào vết thương để bôi thuốc, nàng mới để ta lau mình cho nàng.

Trong phòng hơi nước bốc lên, tiểu thư ngâm mình trong nước, nhìn bông hoa cắm trong bình.

Không biết là hoa gì, có lẽ là do Lan Kiều, người quét dọn trong phòng, hái và cắm vào bình.

Ta quỳ xuống trước mặt tiểu thư.

Tiểu thư nói: “Ta đã từng đoán rằng gia đình ngươi không tốt với ngươi, hôm nay đặc biệt giúp ngươi làm đẹp mặt, cho ngươi về nhà trong vinh quang, nhưng tại sao ngươi vẫn không vui?”

Những giọt nước mắt ta đã kìm nén nhiều năm bỗng chảy ra trước ánh nhìn bình thản của tiểu thư.

Ta kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện.

Ta kể về những kẻ man di hung ác, kể về bầy sói trên núi, kể về lần ta theo phụ thân gặt lúa, bị lưỡi liềm cắt vào tay, khóc lóc thì bị ông đá ngã vì khó chịu. Ta kể về việc mẫu thân dẫn từng người đến để bán ta làm đầy tớ hoặc làm con dâu nuôi, kể về những viên đá ném vào người ta, những tiếng chửi "đồ con hoang", kể về cái ch/3t của Kiều Kiều, về Liễu Diệp làm vợ của nha dịch, về Mai Hoa bị cướp làm thiếp cho lão địa chủ sáu mươi tuổi rồi bị đánh ch/3t, kể về lần ta đi chặt củi bị lạc, có con thú không biết là sói hay hổ đuổi theo ta suốt đoạn đường.

Ta là một đứa trẻ hoang dại, dù bị kim châm vào người cũng không biết đau, nhưng khi kể những chuyện này, ta suýt khóc ngất vài lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-viet-a-man/chuong-7.html.]

Tiểu thư lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng nàng ngắt lời ta, bảo ta bổ sung thêm, hoặc lặp lại những điều đã nói.

Đêm đó, tiểu thư nằm trên giường, còn ta ngủ dưới đất trong phòng nàng.

Ngày hôm sau, nàng gọi Phúc nhi vào, đưa cho nàng hai mươi lượng bạc, bảo ta và Phúc nhi về nhà, lo liệu an táng cho Kiều Kiều.

Phúc nhi cầm bạc về nhà. Nàng gặng hỏi phụ mẫu xem đã ném Kiều Kiều ở đâu, mẫu thân nàng chỉ khóc, còn phụ thân nàng lúc đầu giận dữ, mãi sau mới nói đã ném vào núi.

Phúc nhi dùng bạc mua chiếc quan tài mà trưởng thôn làm cho mẫu thân mình, chiếc quan tài làm từ gỗ tốt, nặng và chắc chắn. Trưởng thôn ban đầu vui mừng, nhưng khi biết quan tài dùng để chứa Kiều Kiều, mặt ông lập tức đen lại.

Phúc nhi mời thầy phong thủy chọn một mảnh đất ở rất xa, rồi mua lại.

Nàng nói, lỡ chôn ở làng, có người đến đào mộ thì sao.

Kiều Kiều đã thối rữa chỉ còn lại xương, ngay cả xương cũng không đủ, Phúc nhi tìm rất lâu, chỉ tìm được hai mảnh xương. Nàng quỳ xuống đất, dùng khăn tay bọc lấy đất, nói: “Hồn của tỷ tỷ đi theo chúng ta!”

Nàng làm lễ, mời hòa thượng tụng kinh. Tiếng tụng kinh như sóng biển, như một bài hát ru người ta buồn ngủ, bao quanh mọi người không kẽ hở, ta bới đất, hỏi Phúc nhi: “Trên đời này có linh hồn không?”

Phúc nhi không trả lời.

Lễ tang kết thúc, chúng ta chuẩn bị trở về phủ.

Lúc này ta mới gặp Hạnh Hoa.

Nàng khẽ nói: “Ta cũng muốn tiễn tỷ ấy một đoạn đường.”

Nàng nói: “A Man, ngươi thật có phúc, Kiều Kiều cũng có phúc.”

Phúc nhi bỗng nhiên tức giận, tát Hạnh Hoa một cái thật mạnh.

“Ngươi nói A Man có phúc? Nếu nàng ta không bị bán đi, thì sẽ bị các người đánh ch/3t. Dù đã bị bán, nếu không gặp tiểu thư nhà ta, nàng cũng sẽ ch/3t trong kỹ viện, thối rữa như tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ của ta có số tốt sao? Nàng đã về nhà, nhưng cha ta không cho nàng vào nhà, nàng ch/3t ở con sông cách nhà chưa đến một dặm.”

Đôi mắt Phúc nhi đỏ hoe, điên cuồng bóp cổ Hạnh Hoa, gào lên giận dữ: “Chỉ có ngươi là đáng thương, chỉ có ngươi là đáng thương nhất, A Man có số tốt, Kiều Kiều có số tốt, ta cũng có số tốt!”

Ta vội vàng tách họ ra, Phúc nhi trước đây cũng làm việc nặng, nhưng ở trong viện của tiểu thư học thêu thùa hai năm, da dẻ trắng trẻo, đôi tay mềm mại, Hạnh Hoa dù được mẹ yêu chiều, nhưng là người nhà nông, làm sao mà mạnh mẽ như tiểu thư được? Vì vậy tách họ ra cũng không khó.

Loading...