Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:18
Lượt xem: 1,474

Ta giật mình.

Áo cưới này đã được may từ hai năm trước, do thợ thêu giỏi nhất dùng lụa tốt nhất để may, dùng chỉ vàng bạc thêu uyên ương và long phụng, trang trí bằng lưu ly và ngọc ngà. Chu ma ma tự tay thêu mắt long phụng, còn làm đôi giày thêu đính minh châu cho tiểu thư. Từng chút kỳ vọng và quan tâm, đều là sự không nỡ và mong mỏi của một người mẹ dành cho con gái sắp xuất giá. Nhưng tiểu thư lại lệnh cho ta đốt đi, thấy ta sững sờ, nàng liền ném áo cưới vào lò lửa.

Ngọn lửa l.i.ế.m láp chiếc áo cưới màu đỏ, lụa tốt như vậy, nhưng đốt lên cũng không có gì đặc biệt, vải đỏ cháy đen, tiểu thư đưa tay hơ lửa, ta ngồi bên cạnh cắn chặt răng. Tuyết ngừng rơi, trong phòng rất lạnh, nhưng lòng ta còn lạnh hơn.

Ta chỉ là một nô tì ở hậu viện, chưa từng đọc nhiều sách, chữ nghĩa cũng không nhận được bao nhiêu, theo tiểu thư thường đi ra ngoài, nhưng chưa từng học được chút thông minh và nhận biết người của nàng.

Nhưng dù ta ngu ngốc chậm chạp đến đâu, ta cũng có thể cảm nhận được cơn bão đang đến.

Hướng Tam Lang tuy là con nhà thế gia, nhưng rốt cuộc không có chức quan, chỉ là một người bình thường, lại không phải trưởng tử, không thể kế thừa gia nghiệp, thường ngày còn tham hoa háo sắc, hành sự hoang đường. Tiểu thư nhà ta thường xuyên ra ngoài, ra vào quân doanh, tuy danh tiếng có phần giảm sút, nhưng xét cho cùng, nàng là trưởng nữ của hầu phủ, là con gái được hầu gia yêu thương nhất. Hầu gia nắm quyền lớn ở Việt Châu, huynh trưởng của nàng lại tài giỏi xuất chúng, hôn sự này nói trắng ra là Hướng Tam Lang trèo cao. Hơn nữa, hầu phủ Mạnh gia và Hướng gia là thế giao, dù có muốn từ hôn, vì thể diện của hai nhà, cũng nên chọn ngày lành tháng tốt, do gia chủ hai nhà bàn bạc rồi mới quyết định, làm sao lại đến mức vào ngày lễ cập kê, để một kẻ bình thường đơn độc đến nhà, không mang lễ vật, không nói lời hay, chỉ trơ trẽn muốn từ hôn, với thái độ khinh bỉ muốn sỉ nhục tiểu thư, thậm chí là sỉ nhục hầu phủ.

Đây đâu phải là từ hôn, rõ ràng là muốn cắt đứt quan hệ, muốn phân ly đoạn tuyệt.

Quan hệ giữa các gia tộc lớn như rễ cây cổ thụ, đan xen phức tạp vô cùng, hành động không nể mặt như vậy, nếu không phải hắn là kẻ ngu ngốc vô song, thì chính là Hướng gia muốn cắt đứt quan hệ với Mạnh gia. Mạnh gia là hào tộc đứng đầu Việt Châu, có thể khiến Hướng gia hành động như vậy, nhất định là Mạnh gia đang lâm nguy.

Những điều ta nghĩ đến, tiểu thư chắc chắn cũng nghĩ đến.

Áo cưới của nàng được may với bao nhiêu tâm huyết, lúc này lại đốt đi, chắc chắn trong hai ba năm tới không thể xuất giá.

Có lẽ, tiểu thư không cần phải xuất giá nữa, nên mới đốt áo cưới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-viet-a-man/chuong-11.html.]

Tiểu thư hơ tay bên lửa, thản nhiên nói: “A Man tốt của ta, tiểu thư nhà ngươi phải đi một con đường ch/3t, con đường dài đằng đẵng, vực sâu vạn trượng, đi sai một bước là ch/3t không toàn thây. Sống thì mang tiếng xấu. Ch/3t thì liên lụy cả gia tộc. Ngươi có muốn theo ta không?”

Trong phòng nến cháy, ánh sáng mờ ảo, nhưng bên ngoài tuyết dày, chiếu sáng sân vô cùng rực rỡ, ánh sáng ấy giống như mặt trời.

Ta quỳ xuống, nói: “Chu ma ma đã nói, A Man trung thành, ta có thể vì tiểu thư mà trung thành, thậm chí thay tiểu thư mà ch/3t!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tiểu thư mỉm cười.

Lần đầu tiên ta dám nhìn thẳng vào nàng, mắt nàng rất sáng, ánh lửa ấm áp chiếu vào khiến nàng trông thật mềm mại, nhưng đó không phải là sự dịu dàng. Sự dịu dàng có thể là điểm tựa để người ta được đà lấn tới, nhưng sự mềm mại là phẩm chất khó có thể bao dung nhưng không dung túng.

Ta bái nàng dưới ánh nến mờ ảo, phía sau là ánh sáng rực rỡ trong sân, ta bái chủ nhân của ta, cũng bái tương lai của ta, tương lai mà tiểu thư vẽ ra khiến ta sợ hãi, khiến ta run rẩy, khiến ta phấn khích, ta thậm chí không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy.

Ta cúi đầu thật sâu, nói: “A Man là A Man của tiểu thư, lòng trung thành của ta không ai sánh được. Ta không biết sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng ta nguyện trao mạng sống của mình cho tiểu thư.”

Ta từng nghĩ, có lẽ là do quyền lực triều đình gây hại đến hầu phủ, nhưng ta chưa từng nghĩ đó lại là một chuyện hoang đường như vậy.

Tháng sau, sứ giả mang theo thánh chỉ đến, phong tiểu thư nhà ta làm quận chúa, lệnh gả hòa thân với người Nhu Nhiên.

Sứ giả nửa như chúc mừng nửa như đe dọa: “Nghe nói quận chúa là ái nữ của hầu gia, thánh nhân đặc biệt phái Trịnh tướng quân dẫn ba nghìn binh mã đóng ngoài thành, chỉ chờ quận chúa sửa soạn của hồi môn, hộ tống quận chúa xuất giá.”

Hầu gia mặt mày lạnh như sắt, nhưng tiểu thư vẫn điềm tĩnh, hai tay nhận lấy thánh chỉ, xem xong liền tiện tay ném vào lò lửa. Thánh chỉ được viết trên lụa, lửa nhanh chóng thiêu rụi, ngọn lửa bốc cao, suýt nữa cháy vào gấu áo của sứ giả đứng bên lò lửa.

Loading...