Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:16
Lượt xem: 1,754

Ngày tuyết rơi đầu tiên cũng là ngày tiểu thư làm lễ cập kê.

Tiểu thư và Nhị công tử là tỷ đệ song sinh, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Tiểu thư giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, tinh thông kiếm thuật, thông thạo cả sách thánh hiền lẫn binh pháp mưu lược. Nhị công tử tính tình không tranh đoạt, trầm lặng ít nói. Thường ngày ta theo tiểu thư đi khắp nơi, gặp gỡ nhiều công tử, tiểu thư, nhưng đây là lần đầu ta thấy Nhị công tử. Nhìn kỹ, hắn có mái tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, vẻ mặt bệnh tật yếu ớt.

Hôm nay cũng là sinh nhật Nhị công tử, nhưng vì tiểu thư xuất chúng giữa các đệ muội, và lễ cập kê của nữ tử là đại sự, nên yến tiệc chỉ lấy tiểu thư làm trung tâm.

Phủ Bác Viễn Hầu là gia đình danh giá nhất Việt Châu, lễ cập kê của trưởng nữ lại càng là sự kiện trọng đại trong giới thượng lưu. Nhưng tiểu thư lại nói với phu nhân rằng không muốn tổ chức rình rang, chỉ cần làm một bữa tiệc gia đình là đủ. Ta không hiểu, trong lúc rót trà cho tiểu thư đã hỏi thắc mắc này, tiểu thư đáp: “Hiện nay thiên hạ loạn lạc, hạn hán, nạn châu chấu, ôn dịch, loạn binh, A Man, ta không muốn tổ chức lễ cập kê.”

Ta hỏi tiểu thư: “Những việc này là chuyện của các bậc đại nhân, tiểu thư không muốn phô trương, nhưng số bạc tiết kiệm được cũng không đến tay dân gặp nạn, vậy sao phải khổ mình làm gì?”

Tiểu thư cầm cuốn sách gõ nhẹ lên đầu ta, nói: “Càng ngày càng vô lễ rồi!”

Ta nói: “Ta thay tiểu thư cảm thấy ấm ức.”

Tiểu thư chỉ cười.

Ta rót trà xong lại ngồi xuống chọn trang sức cho tiểu thư, Lan Kiều vào phòng giúp ta, không khỏi mơ mộng nói: “Tiểu thư làm lễ cập kê xong sẽ lập gia thất, nô tì nghe nói công tử Hướng gia sinh ra như thần tiên, tuy có chút phong lưu nhưng tính tình lại ôn hòa.”

Nụ cười của tiểu thư nhạt đi, lời nói cũng không còn vui vẻ như trước, nàng nói: “Dù sao cũng không liên quan đến ta. Nếu bắt buộc phải gả, thì hắn nạp tiểu thiếp của hắn, ta sống cuộc đời của ta!”

Ta biết tiểu thư vẫn còn bận lòng về chuyện Hướng Tam Lang vô lễ.

Hắn đã mạo phạm Phúc nhi, nhưng người bị mạo phạm đâu chỉ có Phúc nhi.

Phủ hầu gia là nhà mẹ đẻ của Hướng Tam Lang, nhưng hắn chưa thành hôn đã dám khinh nhờn tỳ nữ của vị hôn thê, có thể thấy hắn hành xử phóng túng, danh tiếng của tiểu thư trong mắt hắn cũng chẳng đáng kể gì.

Nói rộng ra, chưa thành hôn đã giẫm đạp lên danh tiếng của vị hôn thê, thành hôn rồi có thể sống những ngày tháng tốt đẹp gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-viet-a-man/chuong-10.html.]

Nhưng tiểu thư không lấy chồng, cuộc đời này sẽ ra sao? Làm gì có cô nương nào không lấy chồng!

Giống như tiểu thư gả cho Hướng Tam Lang, ta là nô tì của nàng, tất nhiên phải gả cho quản gia nhà họ Hướng, còn Phúc nhi và Lan Kiều đều sẽ làm thiếp của Hướng Tam Lang.

Nhưng ta không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.

Ngày tiểu thư làm lễ cập kê, Hướng Tam Lang đến từ hôn.

Dù ta vô tri cũng biết đây là sự ngạo mạn và sỉ nhục đến mức nào.

Ngay cả nhà thường dân nhỏ bé, gặp phải việc bị từ hôn, cô gái cũng xấu hổ đến mức muốn ch/3t. Huống hồ là gia đình danh giá, vào ngày lễ cập kê lại bị từ hôn, đó là sự nhục nhã biết bao. Sau này lan truyền ra ngoài, dù ai cũng sẽ trách mắng Hướng Tam Lang ngạo mạn vô lễ, phẩm hạnh thấp kém. Nhưng người ta nói nhiều hơn chẳng phải sẽ là tiểu thư đức hạnh kém cỏi, đến mức Hướng Tam Lang thà liều mạng đối đầu với phủ Mạnh Hầu cũng phải từ hôn sao? Tiểu thư là trưởng nữ, chịu nỗi nhục này, sau này các tiểu thư khác trong phủ làm sao mà gả chồng?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tiểu thư vốn tính tình mạnh mẽ, không chịu nổi sự sỉ nhục. Khi xưa Hướng Tam Lang khinh nhờn Phúc nhi, tiểu thư liền báo thù ngay. Nay bị từ hôn, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Nhưng tiểu thư rất bình tĩnh, chỉ viết giấy từ hôn, sai người đuổi Hướng Tam Lang ra khỏi phủ.

Ngày hôm đó, tiểu thư thức trắng đêm.

Nàng bị hầu gia gọi đi bàn chuyện, trở về ngồi trên đất im lặng rất lâu. Không có sự hoảng loạn, nàng chỉ khẽ nhíu mày, lặng lẽ nhìn tuyết trong viện, như thể tuyết là người quen của nàng.

Một lúc lâu sau, tiểu thư động đậy, không đọc sách, mà mở rương, để ta hầu hạ, giúp nàng mặc áo cưới, đeo trang sức, nhìn bóng mình trong gương đồng.

Tiểu thư được hầu gia yêu thương, không chỉ được luyện tập cung ngựa, còn được ra vào quân doanh, đi săn bên ngoài. Vì để thuận tiện, nàng thường mặc nam trang. Nay khoác lên mình áo cưới, đeo trang sức, không còn vẻ oai phong như thường ngày, lại có chút kiều diễm của nữ nhi.

Nàng chỉ thở dài, nói: “Ta biết hắn không thích ta, cũng biết sớm muộn gì chúng ta sẽ từ hôn, nhưng không ngờ hắn có thể nhục mạ ta đến vậy!”

Rồi nàng lại cười: “Nhưng ta đã từng sai người ném hắn từ lầu hoa xuống, giờ xem ra, cũng không chịu thiệt nhiều.”

Tiểu thư cởi áo cưới, nói với ta: “Đốt nó đi!”

Loading...