Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:52
Lượt xem: 3,753

Qua năm mới, sức khoẻ của Hoàng thượng càng tệ hơn, nhưng người không chịu tin rằng mình đã già.

Người càng trở nên thất thường, bắt đầu cầu tiên hỏi đạo, lãng phí thời gian ở hậu cung, thậm chí còn để pháp sư luyện đan dược.

Hoàng đế nào dính vào thứ này đều không có kết cục tốt, ta mấy lần can gián nhưng người không nghe, ném tấu chương vào mặt ta, mắng ta là lang sói, lòng dạ ác độc bộc lộ quá rõ ràng.

Triều đình như quay lại thời kỳ sát phạt lạnh lùng của vụ án lương thực quân đội, Hoàng thượng có dấu hiệu bạo ngược*, không biết đã bao nhiêu người bị người tìm cớ để tịch thu tài sản, diệt tộc, bao nhiêu vụ án cũ bị lật lại chỉ để làm hài lòng phi tần được người sủng ái.

*Bạo ngược: Bạo ngược là hành vi tàn bạo, hung ác, sử dụng quyền lực một cách tàn nhẫn và không công bằng, thường để áp bức và làm hại người khác.

Người chìm đắm trong xa hoa hưởng lạc, cười đùa một cách hoang dại như Trụ Vương, những mỹ nhân mới được sủng ái của người nằm tựa trên giường, kiều diễm mê người, vô cùng phong tình.

Đôi khi khi uống say, người nắm tay ta nói: "A Ngọc, A Ngọc của ta, con nhanh chóng kết hôn, nhanh chóng sinh con, ta sẽ truyền ngôi cho nó, con phải bảo vệ Đại Lương ngàn năm hưng thịnh."

Ta còn chưa kịp nói gì, người đã tát một cái vào mặt ta, gào lên: "Dám bàn chuyện triều chính, ý đồ nhắm vào Đông cung, ngươi thực sự nghĩ trẫm không dám g.i.ế.c ngươi sao?"

Ta nhặt những quả rơi vãi trên đất lên, dâng lên người, Cao Lượng Hành vội vã chạy tới, đưa cho ta một chậu nước và khăn ấm, lúc này ta mới biết má mình đã sưng lên.

Ta ăn quả, tự nhiên muốn nghe tiếng đàn tỳ bà.

Hoàng hậu đã bắt đầu ăn chay niệm Phật, dẫn theo các con vào Trung cung không ra ngoài gặp ai.

Một vài phi tần có địa vị cao cũng bắt chước, ẩn mình trong cung không dám ra ngoài.

Các đệ đệ đã trưởng thành xin ra ngoài nhậm chức, những đứa còn nhỏ thì suốt ngày đọc sách, không hỏi đến chuyện thế sự.

Triều chính vẫn vận hành trật tự, vô số vàng bạc châu báu được chuyển vào quốc khố, ta cần mẫn xử lý công văn, rất đáng tin cậy, không biết từ lúc nào, các triều thần tụ họp quanh ta, xem ta như trụ cột, vì họ đều bị vị hoàng đế này dọa sợ.

Cuối cùng, người bị một viên đan dược đánh gục trên giường, khi các nội thị tới nơi, vị mỹ nhân danh tiếng nhất hậu cung đang run rẩy ở góc giường, hoàng hậu ra lệnh cho các thị vệ bắt giữ nàng, nhưng nàng bất ngờ ngửa mặt cười lớn, rồi lao đầu vào thanh đao của thị vệ tự vẫn.

Thái y cứu chữa suốt ba ngày đêm, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.

Ta bước vào tẩm cung của bệ hạ, trên giường là một ông lão tóc trắng, đây là phụ hoàng của ta.

Ta quỳ xuống, gọi một tiếng "Hoàng thượng".

Người rất khó nhọc mở mắt, thấy ta đến, bèn mỉm cười, Cao Lượng Hành đỡ người dậy, ta tự tay hầu người uống thuốc.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Uống xong thuốc, người có vẻ khá hơn chút, thấy phi tần và các hoàng tử, công chúa khác quỳ dưới kia, bèn nói: "Trẫm không còn sống được bao lâu nữa."

Hoàng hậu ngồi cạnh, mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ, chỉ nói: "Xin bệ hạ đừng nói vậy!"

Ánh mắt người dừng lại trên hoàng hậu và ta, cuối cùng nói với hoàng hậu: "Lấy đồ trong ngăn bí mật của trẫm ra đây."

Hoàng hậu làm theo, trong ngăn bí mật là một cuộn vải tơ vàng và một chiếc hộp gấm.

Người lại bảo Cao Lượng Hành: "Mời Mạnh Công, Phùng Công, các quan trong Tam tỉnh, và các thượng thư của Lục bộ tới đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-30.html.]

Cao Lượng Hành nhanh chóng dẫn các đại thần đến.

Họ cúi lạy trước hoàng thượng, người thở rất lâu, rồi nói: "Trẫm muốn lập công chúa nước Tần làm thái tử, các khanh có ý kiến gì không?"

Các thần tử nhìn nhau, tuy có bất ngờ, nhưng không có ai tức giận, cũng không có ai phản đối.

Ta không phải là nam nhân, nhưng ta thực sự là một thái tử tốt. Cũng sẽ là một hoàng đế tốt.

Cao Lượng Hành bắt đầu đọc chiếu chỉ, chiếu chỉ rất dài, viết rõ ràng về tất cả những công lao của ta, từng việc từng việc, đều là những khổ đau mà ta đã trải qua, là những dấu mốc chứng minh sự tồn tại của ta.

Khi đọc xong, ta nhận chiếu chỉ, vẫn còn có chút mơ hồ.

"Ngọc Nhi, đến đây bên ta."

Ta đứng dậy, nhận chiếu chỉ từ tay Cao Lượng Hành, quỳ xuống bên giường.

Người mở chiếc hộp, lấy ra ngọc tỷ, nói với ta: "Ngọc Nhi, Đại Lương lập quốc chưa đầy hai mươi năm, đừng để nó diệt vong trong tay con!"

Ta nhận ngọc tỷ, đáp: "Nhi thần xin ghi nhớ."

Người lại nói: "Ngọc Nhi, năm đó con trở về nhà, con hỏi ta làm thế nào để mọi người đều có cơm ăn áo mặc, không phải cảnh người ăn thịt người. Ta đã cố gắng rất lâu, nhưng không làm được, con phải làm được, biết không?"

Ta không nói nên lời, chỉ gật đầu.

Người nói: "Ta còn một đạo thánh chỉ, là dành cho A Phan, Ngọc Nhi, sau khi băng hà con phải phong A Phan làm vương, đừng cho nó chức quan và quyền lực, hãy bảo vệ nó cả đời. Nếu A Phan tôn kính con, con hãy đối xử tốt với nó, nếu A Phan phạm lỗi lớn, hãy đưa nó đi theo huynh trưởng của con. Ta và hoàng hậu đã gần hai mươi năm tình nghĩa phu thê, đệ Cửu của con còn nhỏ, con phải chăm sóc tốt cho nàng."

Ta gật đầu.

Người cuối cùng cũng mãn nguyện mỉm cười, dùng giọng chỉ có ta và người nghe thấy, nói: "Hãy chôn ta cùng với mẫu thân con, bà luôn khiến con chịu ủy khuất, ta sẽ xuống đó mắng bà, đòi lại công bằng cho con. Xuống dưới đó, đã có phụ thân, không còn ai có thể bắt nạt Tiểu Ngọc Nhi nữa."

Ta cười: "Dạ!"

Người quay sang các đại thần đang quỳ, nói: "Nữ nhi của trẫm, là tài năng vô song trong thiên hạ, xin giao phó cho chư vị, mong chư vị hết lòng phò trợ, mở ra thời đại thái bình. Những việc còn lại trẫm đều giao phó, trẫm đi trước một bước."

Các thần tử đồng loạt cúi lạy: "Thần sẽ hết lòng phò trợ."

Người cười lớn, sau đó tiếng cười dần tắt.

Trong điện vang lên tiếng khóc.

Ta bâng khuâng đứng dậy, đỡ người ngồi thẳng, rồi quỳ xuống, nhìn người trên giường không còn thở nữa.

Người là quân chủ của thiên hạ, là phụ hoàng của ta, người đã nuôi ta khôn lớn, dạy ta đọc sách luyện võ, dạy ta binh pháp, dẫn ta đi săn, nhìn ta với ánh mắt tán thưởng, cho phép ta ra chiến trường lập công.

Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, cúi đầu tiễn người lần cuối: "Nhi thần, kính tiễn bệ hạ."

Những người khác cũng đều cúi đầu, các thần tử đồng thanh hô lớn: "Thần, kính tiễn bệ hạ."

Loading...