Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:11
Lượt xem: 6,213

A Linh được nha hoàn dẫn đi, trong khi Tống di nương vẫn còn quỳ trên mặt đất, không biết từ lúc nào bộc phát sức lực, lao đến chân phụ thân, khóc cầu xin: "Chủ quân*, chủ quân, Linh Nhi là sinh mạng của thiếp, ngài không thể để chủ mẫu* mang Linh Nhi đi như vậy được."

*Chủ quân, chủ mẫu: thường được dùng để chỉ chồng hoặc người chủ gia đình, còn "chủ mẫu" thường để chỉ người vợ chính, chủ mẫu trong gia đình.

Phụ thân gạt tay bà ta ra, nói: "Chủ mẫu đương nhiên phải quản giáo con cái, ngươi đã biến con gái của ta thành thế này, món nợ này, vẫn phải xem chủ mẫu xử lý ngươi thế nào!"

Ông nhìn ta một cái, nói: "A Ngọc, theo ta!"

Ta đáp: "Dạ", rồi bước theo sau.

Bỏ lại tất cả những chuyện phiền phức phía sau.

Tiêu thị nhìn theo bóng dáng của hai chúng ta, thở dài một hơi. Năm nay nàng ta chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhà sinh mẫu của nàng ta sớm đã suy tàn, nàng phải tự mình cùng mẫu thân gánh vác cả gia đình. Sau này, nàng gả vào phủ Bác Viễn Hầu, dù là người từng trãi đời và tự tin rằng mình có tài năng, nhưng xử lý hết mọi việc lớn nhỏ thế này, thật sự khiến nàng ta có chút lực bất tòng tâm.

Rõ ràng tuổi xuân còn đang mơn mởn, nhưng lại cảm thấy mình sắp già trước tuổi.

Nhìn Tống di nương gần như khóc ngất, nàng bảo với nha hoàn: "Tìm vài nhũ mẫu khỏe mạnh đến, bịt miệng Tống thị lại rồi nhốt vào viện phía Bắc. Từ hôm nay bắt đầu, vì Linh Nhi mà chép kinh cầu phúc, không được bước ra ngoài nửa bước."

Nha hoàn nhận lệnh rồi đi.

Ta tưởng phụ thân sẽ đưa ta đến thư phòng, nhưng không ngờ, phụ thân lại dẫn ta lên thành lầu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong thành Vĩnh Nguyên có lệnh giới nghiêm ban đêm, nhưng ai dám cản trở xe ngựa của Thứ sử?

Tuyết rơi càng lúc càng dày, trong thành trống trải vắng vẻ, chỉ có tiếng điểm canh của người đi tuần.

Ta nhìn về những ngôi nhà trong thành, thỉnh thoảng có vài nhà sáng đèn, chắc hẳn bá tánh đã dự trữ đủ củi cho mùa đông, cả nhà không cần phải chen chúc nhau ngồi sưởi ấm.

Lên đến thành lầu, trên vai và đầu phụ thân phủ đầy tuyết, ta cũng không kém phần, hai cha con đứng cùng nhau, trông như hai người tuyết.

Phụ thân hỏi ta: "A Ngọc, con thấy gì?"

Ta cố gắng mở to mắt, chỉ thấy ánh sáng phản chiếu từ màn tuyết trắng xóa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-3.html.]

"Phụ thân, nữ nhi ngu dốt."

Ta thành thật đáp.

Phụ thân thở dài: "Con có biết ta lập nên cơ nghiệp như thế nào không?"

Ta biết rõ.

Mặc dù Mạnh gia xuất thân từ dòng dõi Mạnh thị ở Vân Xuyên, nhưng phụ thân không hề dựa vào mối quan hệ của gia tộc mà được phong quan.

Ngày xưa, Phụ thân vì gia chủ vô năng mà sản nghiệp suy tàn, lại thêm việc gia chủ mất sớm, mẹ góa con côi chịu đủ sự ức hiếp, tất cả nhờ vào sự gánh vác của tổ mẫu, dựa vào tài nữ công khéo léo mà miễn cưỡng nuôi dưỡng phụ thân, đôi mắt của tổ mẫu cũng vì thế mà kiệt quệ.

Phụ thân lớn lên, học hành không thành, lại không muốn vùi đầu vào công việc đồng áng, nên quyết chí rời nhà tòng quân, kiên quyết muốn trở thành nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Lúc bấy giờ, Đại Dận đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Bên trong có phản loạn, bên ngoài có giặc ngoại xâm, phụ thân vốn có chí lớn, lại thêm gan dạ, trên chiến trường lập nhiều kỳ công, nhờ vào đôi tay của mình mà tạo nên sự nghiệp.

Khi ấy, phụ thân như hoa thiêu trên gấm, nhưng lại bị hoàng đế trong hoàng thành sinh lòng nghi kỵ, tìm cớ tước bỏ binh quyền của phụ thân, phụ thân dẫn theo thê thiếp và con cái xuống phương Nam, trở thành Thứ sử ở Việt Châu.

Hiện nay, Phụ thân đã cai quản Việt Châu ba năm, chính sự thông suốt, nhân dân an hòa, trăm việc hưng thịnh, bá tánh không ngớt lời ca ngợi.

Phụ thân không chờ ta trả lời, mà hỏi một câu khác: "Nữ nhi của ta, tam lang nhà họ Hướng phong thái tao nhã, thiếu nữ chốn khuê phòng ai ai cũng mến mộ, tuy có điểm không hợp với con một chút, nhưng tại sao con lại đối xử với hắn như kẻ bỏ đi?"

Thật vậy.

Việt Châu tuy là vùng đất xa xôi, nhưng lại rộng lớn, gia tộc Hướng thị ở Vĩnh Nguyên cũng từng lọt vào một trong mười của "Thế Gia Lục*". Những năm gần đây tuy có phần sa sút, nhưng trong mắt người ngoài vẫn là một gia tộc cao quý, con cháu trong nhà đều tài hoa như hoa lan ngọc thụ, cả gia tộc đầy vẻ vang. Tam lang nhà họ Hướng tuy không có ý làm quan, tính cách phóng túng, nhưng tài năng xuất chúng, dung mạo lại tuấn tú. Nếu không phải năm đó mẫu thân ta lên kinh thành, gặp gỡ và kết thân với phu nhân nhà họ Hướng, cùng nhau hứa gả, e rằng ta cũng không đến lượt gả cho hắn.

*Thế gia lục: chỉ những gia tộc quyền quý, có thế lực và danh tiếng trong xã hội.

Ta nói: “Từ thành Vĩnh Nguyên - Việt Châu, cho đến kinh thành đều cho rằng Hướng Tam lang là người trong mộng của các cô nương chốn khuê phòng. Nhưng theo con thấy, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa lừa đời lấy tiếng mà thôi!”

Phụ thân không nói lời nào.

Ta nói tiếp: “Năm xưa mẫu thân và phu nhân nhà họ Hướng hứa gả, định rằng con trai nhà họ Hướng sẽ kết duyên với con gái nhà họ Mạnh. Nhưng con gái nhà họ Mạnh không chỉ có mỗi mình con. Nếu Hướng Tam lang thực lòng yêu thương A Linh, hắn có thể đến nhà xin phép phụ thân, phụ thân không phải là người cố chấp, con cũng không phải kẻ si tình, sao lại không thể thành toàn việc tốt? Nhưng hắn lén lút vào khuê phòng, định làm nhục muội muội trước. Sau đó lại phá hoại lễ cập kê của con, làm ô danh họ Mạnh. Kẻ như vậy, che đậy bằng cái vẻ phong lưu phóng khoáng, nhưng thực chất hành động vô tình vô nghĩa. Bề ngoài phong độ ngời ngời, bên trong lại bẩn thỉu không chịu nổi, loại tiểu nhân này, con khinh thường hắn.’”

Loading...