Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:45
Lượt xem: 2,845

Trong đoàn người đi theo có đệ tử của Bạch tiên sinh, là một cô nhi được ông nhặt về, theo ông mang họ Bạch. Trước khi đi, ta điểm danh nhân lực, Bạch tiên sinh muốn theo ta nhưng ông đã lớn tuổi, ta để ông ở lại trang viên của phủ công chúa. Nơi đó núi non sông nước, phong thổ tốt, ông có thể trồng hoa cỏ, nuôi dược liệu, thu nhận vài đệ tử, sống an nhàn hưởng tuổi già, tốt hơn là theo ta chịu khổ. Bạch tiên sinh không thể trái ý ta, liền cho đệ tử nhỏ nhất của ông theo ta, đứa trẻ này có thể tự khám chữa bệnh, chưa lập gia đình, trung thành với ta. Ta ủy nhiệm hắn mở y quán thu nhận học trò, chữa bệnh cho dân, tiền bạc sẽ được điều động từ công quỹ. Ta còn lệnh cho binh sĩ dưới trướng chăm chỉ luyện tập, chỉ khi dưới trướng có quân đội, ta mới có chỗ dựa để nói chuyện.

Khi binh sĩ dưới trướng ta đã có ba phần bản lĩnh của Hắc Giáp quân ngày xưa, ta thông qua Mai Công tuyển chọn nhân tài thủy lợi khắp thiên hạ, ra lệnh cho Trưởng sử phủ công chúa gửi đến tài vật, chỉ huy người xây dựng hệ thống kênh mương.

Người dân không tin rằng ta không bắt họ làm lao dịch, nhưng khi thấy các tướng sĩ từng cầm đao kiếm đều chuyển sang cầm cuốc xẻng đào đất, họ mới hiểu rằng ta thực sự đang giúp họ đào kênh. Lúc này, dân chúng tự nguyện đến xây dựng công trình, đàn ông đào đất, phụ nữ và trẻ em thì lo chuyện cơm nước. Có đứa trẻ chân đất chạy quanh, hỏi ta: "Quý nhân sao lại giúp chúng ta đào kênh?"

Ta xoa đầu nó, nói: "Đào kênh thì sẽ không còn lụt lội nữa, cây trồng sẽ không bị ngập chết, và chúng ta sẽ có đủ cơm ăn."

Nó vui vẻ chạy đi, một lát sau mang đến cho ta một chùm quả mọng màu tím đỏ mời ta ăn.

Ta nhét những quả mọng dính đầy bùn đất vào miệng, nó cười rạng rỡ.

Năm sau, kênh đào phát huy tác dụng, mặc dù vẫn có nơi bị ngập, nhưng so với những năm trước, thật sự là một trời một vực.

Nơi này vẫn rất nóng, nhưng dân chúng đã có vụ mùa bội thu, vào mùa thu họ đã dám thêm một miếng thịt vào bát cơm, và dám mời ta cùng uống rượu.

Họ vừa hát vừa nhảy, vừa khóc vừa cười. Đứa trẻ nhỏ ăn ngấu nghiến, rồi bất ngờ bật khóc.

Ta hỏi nó tại sao lại khóc, nó nghẹn ngào nói: "Quý nhân sao ngài không đến sớm hơn? Nếu quý nhân đến sớm hai năm, thì tỷ đệ của con không phải c.h.ế.t đói, cũng không phải bị đưa đi hiến tế cho thần sông."

Ta biết rằng ở Hoàng Hà có tục lệ hiến tế cho thần sông, họ trói những thanh niên xinh đẹp lên bè gỗ, đẩy xuống dòng sông cuồn cuộn, nam làm nô, nữ làm thê, cầu xin thần sông phù hộ cho mùa màng bội thu. Ở Linh Châu cũng có tục lệ hiến tế thần sông sao?

Nhìn đứa trẻ đang nức nở, ta nói với nó rằng kênh đã được đào xong, từ nay sẽ không ai phải hiến tế cho thần sông nữa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lần lượt sửa chữa kênh mương, nước sông không còn tràn ngập, hiền lành như cừu non, chảy nhẹ nhàng, tưới tiêu cho đồng ruộng. Ta chiêu mộ thợ thủ công vào Linh Châu, khai thác mỏ, đào giếng, làm giấy, xây nhà, khai hoang, sản xuất gốm sứ, trồng cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-26.html.]

Đến năm thứ năm ở Linh Châu, ta dâng lên một bản tấu, lại viết một lá thư gửi cho Mai Công. Ta xây dựng trường học ở Linh Châu, giảm thuế má, dân chúng có dư, sẵn lòng gửi con cái vào trường học. Ta thông báo khắp nơi, nho học hưng thịnh, nhưng không biết có môn sinh nào có chí hướng, kế thừa tinh thần của tiền nhân, dạy dỗ muôn dân không?

Người hiền tài hướng về nơi này.

Những học trò từ xa đến nghe tiếng đọc sách trong lớp học, trong đó không thiếu giọng nữ trong trẻo và nhẹ nhàng như hương hoa lan. Ở vùng đất hoang vắng này, địa vị của phụ nữ không bằng nơi phồn hoa, nhưng phụ mẫu họ vẫn sẵn lòng cho nữ nhi đến đây, vì ta nói rằng nữ nhi cũng cần học để hiểu lý lẽ, biết điều hay, sau này mới có cuộc sống tốt đẹp. Họ tin và gửi con cái đến.

Học trò nói: "Điện hạ, người khác biệt với tất cả những người chúng con từng gặp."

Những đứa trẻ cười: "Như vậy thật tốt!"

Hổ dữ trong núi, ta vào núi săn bắn, b.ắ.n được liền tiêu diệt.

Ác long dưới nước, ta ra lệnh khi đào kênh phải bắt và g.i.ế.c hết.

Kẻ xấu bị giam vào ngục, phải lao động khổ sai, xây cầu đào giếng, xây dựng thành trì.

Giấy đã được sản xuất, ta lệnh in sách, dạy trẻ con học chữ.

Ta không thể sánh được với tài năng vượt trội và tầm nhìn của Hoàng thượng. Ít nhất, khi ta cùng đệ đệ trốn đến Việt Châu năm xưa, thấy được cảnh phồn hoa, nơi nơi đều tươi đẹp. Lúc ấy, Hoàng thượng vẫn là Bác Viễn Hầu, phong thái hiên ngang, anh tuấn phi thường. Tuy rằng ta đã có những thành tích rõ ràng trong việc tiếp quản Linh Châu, nhưng tinh thần ngày càng mệt mỏi, tóc đã điểm sương. Tình cờ nhìn thấy bóng mình trong gương, người trong gương không còn là nữ trung hào kiệt và tràn đầy sức sống như xưa.

Thanh Khê đã trưởng thành, người từng tươi tắn mỹ miều cũng dần phai nhạt dung nhan. Y luôn ở bên ta, thường ngồi dưới hành lang, gảy đàn tỳ bà, chờ ta về, rót cho ta một chén trà nóng, xoa bóp đôi vai đau nhức. A Man vẫn giữ vẻ vui tươi, suốt ngày hát ca, quán xuyến trong ngoài gọn gàng ngăn nắp. Khi rảnh rỗi, nàng lại cùng Thanh Khê hát lên khúc nhạc.

Mùa hè oi ả, trong sân trồng những cây cao, bóng cây mát rượi, đồ đạc đều làm từ tre nứa, yên tĩnh trong sự ồn ào, tiếng tỳ bà vang vọng, A Man hòa cùng nhịp đàn, đó là khoảng thời gian thư thả hiếm hoi của ta.

Chín năm nơi đây, Linh Châu cũng đã thay đổi, trở thành một vùng đất mới mẻ và phát triển.

Loading...