Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:36
Lượt xem: 3,641

Tiêu hoàng hậu nhìn rồi cũng cười: “Tuy không phải là dáng vẻ trắng trẻo yếu đuối khiến người thương cảm, nhưng có thân thể khỏe mạnh, so với trước đây, quả thật thanh tú hơn nhiều.”

Bệ hạ nói: “Ngày xưa con b.ắ.n một mũi tên g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Bá Tiên, là người đứng đầu về thuật b.ắ.n cung trong quân. Phụ hoàng nghe nói con ở biên cương thường xuyên dùng thương ra trận, không biết thuật b.ắ.n cung có bị mai một không?”

Ta nói: “Xin phụ hoàng lên ngựa dẫn đầu, hôm nay con sẽ trổ tài, nếu đoạt giải nhất, không biết có thưởng gì không?”

Bệ hạ cười lớn: “Thưởng à? Con quỷ ranh mãnh này, ngày trước ban thưởng cho con, con đoạt lấy cây thương Xích Viêm của ta, hôm nay lại không có vật gì tốt, ta có một miếng ngọc bội, cũng đáng mấy lượng bạc, tặng con làm phần thưởng.”

Hoàng hậu trêu đùa: “Ngày xưa thưởng là thần binh Xích Viêm, nay lại là ngọc bội. Thiếp bây giờ là quốc mẫu, cũng đã thấy qua nhiều thứ quý giá, muốn giúp A Ngọc xem xét, nếu không tốt, thiếp là người đầu tiên không đồng ý.”

Linh nhi cũng cười: "Phụ hoàng cho không ít thứ, nữ nhi chứng kiến mà, từng hòm châu báu được khiêng vào phủ của tỷ tỷ, chỉ e rằng khi tỷ tỷ về nhà, phụ hoàng đã vét sạch tư khố của mình rồi, không còn thứ nào tốt mà đem ra."

Bệ hạ rất vui vẻ, chỉ vào chúng ta nói: "Một đám đòi nợ mà."

Cuộc săn b.ắ.n mùa thu bắt đầu, bệ hạ b.ắ.n mũi tên đầu tiên, sau đó các vương tôn công tử cũng tiến lên phía trước, xem ai có thể đoạt giải nhất.

Ta vốn tinh thông cung mã, săn b.ắ.n càng dễ như trở bàn tay, chỉ là chăm chăm vào con mồi lớn, những con hươu nhỏ, thỏ thì ta bỏ qua.

Món ăn tối nay chính là những con mồi săn được, quần thần tán tụng sự dũng mãnh của ta, chúc mừng ta, ta uống cạn chén rượu, cầm lấy bình rượu đi tìm Thái tử, xin một đĩa bánh sơn tra trên bàn hắn.

Thái tử ban đầu ngẩn người, sau đó cười bất đắc dĩ nói: "Muội vẫn trẻ con như vậy."

Ta tiện tay nhặt một miếng bánh ăn, Thái tử quan tâm hỏi ta: "Có đủ không?"

Ta cười: "Đủ rồi."

Ngày thứ ba, ta đuổi theo một con nai vào rừng rậm, thấy rừng sâu hút, cạnh một dòng suối trong, ta xuống ngựa cúi người lấy nước, vừa đứng dậy, đã thấy một mũi tên cắm sâu dưới chân.

Ta ngẩng đầu lên, trên ngựa là huynh trưởng phong thái xuất chúng, tao nhã, ta cầm túi nước uống từng ngụm lớn, sau đó kéo cung b.ắ.n tên, chỉ ba mũi tên, nhưng khiến huynh thay đổi sắc mặt.

Ba mũi tên cắm sâu vào thân cây, chỉ để lại đuôi tên rung động, mà một lọn tóc của huynh đã bị cắt đứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-20.html.]

Thái tử sắc mặt đại biến: "Muội làm vậy, có phải muốn g.i.ế.c ta không?"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mưu hại thái tử, tức là phản nghịch.

Ta cười: "Không bằng Thái tử điện hạ lòng lang dạ sói, tàn sát huynh đệ."

Huynh ban đầu im lặng, sau đó cười ôn hòa: "Muội đã biết rồi sao? Nhưng không biết biết được bao nhiêu. Ồ, cô quên rồi, Phùng Thanh, có mối giao hảo sâu đậm với A muội."

Ta nói: "Phùng Thanh không cần nói cho ta, ta cũng tự mình cũng đoán được. Phụ hoàng là anh hùng trong thiên hạ, họ Vương và họ Đặng tuy có thế lực, sao có thể địch lại bệ hạ. Họ có thể làm việc này kín kẽ, nhất định có người che giấu."

Thái tử tuy mặt không đổi sắc, nhưng thân thể đã căng cứng, ngựa của huynh như cảm nhận được tâm trạng của chủ, bất an bước vài bước.

Ta nói: "Huynh trưởng xuống ngựa đi, huynh muội chúng ta cùng nói chuyện, nếu ta muốn lấy mạng huynh, thì không cần biết là trên ngựa hay dưới ngựa ta đều có thể ra tay."

Huynh ấy cũng biết võ công ta cao cường, không phản bác, xuống ngựa, cũng tự mình lấy nước.

Ta hỏi huynh: "Vụ án lương thảo, là do huynh chủ đạo?"

Thái tử nói: "Không phải ta, ta biết muội thân mang trọng trách lớn lao, ta vạn lần không dám có ý nghĩ này."

Ta nói: "Thái tử phi của huynh là họ Trầm, cùng họ với Thượng thư Bộ binh Trầm Anh Hòa. Tỷ phu của Thái tử phi xuất thân từ họ Đặng, tẩu tẩu không cùng huyết thống của Thái tử phi lại xuất thân từ họ Vương. Nay họ Trầm tuy bị liên lụy, nhưng rốt cuộc có Thái tử phi bảo toàn, hơn nữa Trầm Anh Hòa lại rất có tài năng, tương lai trở thành gia tộc đứng đầu, không phải không có lý do."

Thái tử im lặng hồi lâu, nói: "Ta chưa từng nghĩ đến việc hại muội, trước đó ta không biết chuyện. Chỉ là sau này phát hiện có vấn đề, ta có giúp bọn họ dọn sạch tàn cuộc."

Ta vô cùng đau lòng, suýt nữa động thủ, cuối cùng chỉ rút d.a.o ngắn c.h.é.m xuống đất, hắn nhẹ nhàng nói: "Muội bị điên rồi sao?"

Trong rừng rậm chỉ nghe tiếng cười của ta, ta cười đến điên cuồng, cuối cùng trở về bình tĩnh: "Tại sao?"

Hắn yên lặng nhìn ta, hỏi ngược lại: "A Ngọc, muội nói cho ta biết tại sao? Nếu muội là nam tử, huynh có thể quang minh chính đại đàn áp muội, kết cục chẳng qua là thua kém muội, thành vương bại tặc mà thôi. Nhưng muội lại là nữ tử, không ở trong khuê phòng học nữ công, mà lại muốn tranh với ta. Khiến ta không thể ra tay, nhưng lại không thể không ra tay. Muội là thiên tài, Mai Công nhận muội làm đệ tử cuối cùng của ông. Muội là vinh quang ở chiến trường, có công khai quốc, sau đó lại rửa sạch nỗi nhục của Nhu Nhiên. Phụ hoàng yêu thương muội, phủ công chúa của muội nguy nga như cung điện, kho lẫm* của muội phong phú như thiên tử, muội có binh quyền, có nhân vọng, còn có sự ủng hộ của những quan lại thanh liêm như Phùng Thanh. Nhưng ta thì sao? Ta là đích trưởng tử của phụ hoàng, muội chinh chiến nơi tiền tuyến, ta ở hậu phương có bao giờ kéo muội lại? Muội chịu khổ nơi biên cương, ta ở triều đình cũng không sống dễ dàng gì. Văn võ trong triều đều so sánh ta với muội, ta không thông minh bằng muội, không có kiến thức rộng rãi bằng muội, không thấu hiểu dân tình bằng muội, A Ngọc, muội nên biết, thế nào là công cao lấn chủ."

*Kho lẫm: là nơi dùng để cất giữ và bảo quản lương thực, thực phẩm, thường là các loại ngũ cốc, thóc lúa, hoặc các vật phẩm dự trữ khác

Loading...