Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Ngọc - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-06 09:24:33
Lượt xem: 3,731

Ngày về kinh cũng là ngày sinh thần của ta.

Năm ta đến tuổi cập kê, vị hôn phu đến nhà xin từ hôn, bị ta sai người cầm chổi đuổi ra ngoài.

Giờ đã tám năm trôi qua.

Vẫn là tuyết rơi ngập trời, phủ kín con đường trở về. Ta hỏi A Man: “Hướng Tam Lang hiện giờ ra sao?”

A Man ngạc nhiên trợn to mắt, sau đó hả hê nói: “Tên tiểu nhân đó phụ mẫu đều đã qua đời, đại ca trong nhà vì hắn từng dại dột nhục mạ nữ lang nên đã đuổi hắn ra khỏi cửa. Nô tỳ từng nghe ngóng, người đó từ bỏ thanh cao muốn đi thi Trạng nguyên, nhưng chỉ đỗ Tú tài, mấy lần thi lại không đỗ Cử nhân. Khi nữ lang ra biên cương, hắn ở nhà suốt ngày uống rượu, không làm gì, cũng không đọc sách.”

Ta nghe mà thấy buồn cười.

Năm xưa hắn vì tư lợi mà đến nhà từ hôn, làm nhục danh dự của ta, gia chủ nhà họ Hướng tự mình đến xin lỗi, nhưng phụ thân ta kiên quyết, đòi lại thiếp canh của ta.

Hắn thật là mặt dày, còn dám một mình đến cầu hôn A Linh. Lúc ấy ta và phụ thân đang bôn ba bên ngoài, phu nhân Tiêu thị lệnh người đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài đường, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng gặp được A Linh.

Phụ thân coi chuyện này như trò đùa mà nói qua, A Man lại ghi nhớ trong lòng, ngày ngày nghe ngóng tin tức nhà Hướng, đứa trẻ ngốc này vì ta mà bất bình, thắp hương cầu nguyện mong nhà họ Hướng suy sụp, nghèo khó, bi kịch của Hướng Tam Lang trở thành món nhắm hằng ngày của nàng.

Năm ta cập kê, còn mang chút tình cảm thiếu nữ, bị người ta đường hoàng đến nhà từ hôn, tuy tỏ ra không để ý, nhưng trong lòng thật sự có chút khó chịu.

Nhưng giờ đây, trải qua bao việc lớn, thấy qua nhiều cảnh đời, Hướng Tam Lang, ta gần như không còn nhớ hắn trông ra sao nữa.

Năm thứ hai ta ra biên cương, A huynh đại hôn, có Thái tử phi, cả nước vui mừng. A Linh cũng đã đính hôn, là Trạng nguyên năm đó, trong thư Hoàng hậu đã kể cho ta, Trạng nguyên đó tính tình ôn hòa, gia phong đoan chính, mẫu thân cũng hiền lành dễ mến, là một nơi tốt để nương tựa.

Thật tốt!

….

Ta đi trong gió tuyết, trước hoàng thành đông nghịt người, người đứng đầu là phụ hoàng.

Phụ hoàng lên nguôi được mấy năm, ngày càng uy phong lẫm liệt, dáng vẻ oai hùng, tay nắm chặt thiên tử kiếm, không ai dám nhìn thẳng vào người.

Ta xuống ngựa hành lễ, nói: “Thần, bái kiến bệ hạ.”

Phụ thân hai tay đỡ ta dậy, nói: “Tướng quân vất vả nhiều năm, mấy lần vào sinh ra tử, hôm nay hồi triều, là đại hỷ của quốc gia, trẫm ở Kiến Chương cung mở tiệc thiết yến, quần thần cùng mừng chiến công của tướng quân.”

Phụ hoàng nói rất bình tĩnh, nhưng đôi tay nắm lấy ta lại run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/luong-su-manh-ngoc/chuong-18.html.]

Ông nhìn ta, cười nói: “Phụ hoàng đã chuẩn bị rượu ngon và món ngon cho con, con à, cùng phụ hoàng uống mấy chén nhé.”

Ta cười: “Nữ nhi tuân mệnh.”

Đêm ấy, tại Kiến Chương cung, chủ thần hòa nhã, một mảng không gian ấm áp.

Khả Hãn và Đại phi của Nhu Nhiên cũng được ban chỗ ngồi, phụ hoàng nâng chén kính hắn: “Khả Hãn, hôm nay ngươi và ta cùng quần thần có duyên như vậy, có thể thấy thiên mệnh đã định, thật kỳ diệu, trẫm kính Khả Hãn một chén.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khả Hãn vội vàng đáp lễ.

Ta tự rót cho mình một chén rượu, thư thái tận hưởng.

Duyên phận quân thần, quả là duyên phận quân thần.

Trước đây, Đại Dận xưng thần, Nhu Nhiên làm vua. Nay Nhu Nhiên xưng thần, Đại Lương ta làm vua. Thế sự đổi thay, xoay vần, thật khiến người ta cảm thán.

Sau yến tiệc, phụ hoàng lệnh cho ta ở lại Kiến Chương cung, cùng ông hàn huyên chuyện cũ. Ký cư lang* cho rằng không thích hợp, mạnh dạn can gián: “Thái tử còn chưa có vinh dự này, bệ hạ hậu đãi như vậy, e là không hay cho lắm.”

*Ký cư lang: là một chức quan trong triều đình phong kiến Trung Quốc, có nhiệm vụ ghi chép những lời nói và hành động hàng ngày của hoàng đế. Chức vụ này nhằm mục đích lưu giữ lại các hoạt động của hoàng đế để sau này sử dụng trong việc biên soạn lịch sử và tài liệu tham khảo cho hậu thế.

Phụ thân có chút say, nói: “Đều là huynh muội trong nhà, Thái tử có gì phải nghi ngờ?”

Ta cũng không nghĩ nhiều, trước đây khi ta về nhà, hậu viện loạn lạc, Bạch thị gây rối, phụ thân giữ ta bên cạnh dạy dỗ, tự mình chăm sóc.

Sau khi Bạch thị bị tiêu diệt, ta vì nhớ thương đệ muội nên chuyển đến nơi khác, cùng đệ muội đọc sách. Nhưng khi kế mẫu vào cửa, ta lại chuyển đến bên cạnh phụ hoàng, để ông dạy dỗ ta học hành, hôm nay chỉ là phụ tử trò chuyện, có gì không thích hợp?

Dù sao cũng là nơi hoàng đế ở, quả thật là nơi phú quý nhất trần gian. Phụ hoàng không hỏi chuyện triều chính, chỉ hỏi sức khỏe của ta, ta trong lòng cảm động, lần lượt trả lời. Phụ hoàng vẫn không yên tâm, lệnh thái y chẩn mạch cho ta, bảo ta ở lại cung, cũng có thể cùng ông lên triều.

Ta muốn từ chối, phụ hoàng cười nói: “Những năm qua con không ở kinh thành, phủ công chúa đã xây xong cho con. Tuy xa hoa, nhưng muốn lên triều phải cưỡi ngựa đi từ canh ba, con ở lại cung cũng có thể ngủ thêm một chút.”

Ta liền đồng ý, phụ tử hòa thuận, cũng là những năm tháng tình cảm ấm áp ở nhân gian.

Qua năm mới, phụ hoàng phong ta làm Tam phẩm Phiêu Kỵ tướng quân, thêm bổng lộc ba nghìn thái ấp.

Quyết định xử trí đối với tù binh sau nhiều lần tranh luận của văn thần cũng đã định đoạt xong.

Khả Hãn của Nhu Nhiên được phong làm Bá tước, những hoàng thân khác được an ủi riêng, còn những kẻ g.i.ế.c chóc cướp bóc dân biên cương đều bị lôi ra xử tử. Việc này khiến cho các hoàng thân của Nhu Nhiên lo sợ, sợ rằng lúc nào đó lưỡi gươm sẽ rơi xuống đầu mình.

Ta tuy có bất mãn với việc này, nhưng cũng đành chấp nhận, chỉ mong những kẻ đó bị tru diệt để an ủi linh hồn con dân ta nơi chín suối.

Loading...