Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lòng người đổi thay - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:50:04
Lượt xem: 494

Chúng tôi đã cũng nhau chịu đựng quá nhiều gian khổ. Cùng nhau ngủ bên lề đường, bên hố cầu vượt và trong những ngôi nhà đổ nát. Vòng tay của anh ta từng là nơi trú ẩn ấm áp nhất của tôi.

Thời điểm khó khăn nhất, để tiết kiệm tiền, anh ta ở lỳ trong tiệm bánh, chờ người ta vứt bánh mì hết hạn để nhặt nên bị người ta mắng: "Anh thật bất tài, ngay cả tiền bánh mì cũng không kiếm được."

Khó khăn nhất là khi tôi bị đau ruột thừa, Giang Duy đi làm ở KTV để kiếm tiền gấp, bị một khách hàng say xỉn tát vào mặt: "Anh đã làm gì vậy? Tôi đ.á.n.h cũng là để giữ sĩ diện cho anh!"

Khi đó Giang Duy vẫn còn trẻ, anh ta đã cố nắm chặt nắm đấm, không phản ứng lại một lời. Anh ta cần số tiền đó để chữa bệnh cho tôi.

Cuối cùng, chúng tôi không phải ngủ trên đường hoặc ăn bánh mì hết hạn nữa, anh ta cũng hiếm khi bị la mắng và không bao giờ bị đ.á.n.h nữa.

Khi cuộc sống của chúng tôi đã dần có bước chuyển đổi thì ông trời lại trêu ngươi. Rõ ràng cho chúng tôi thấy bóng dáng của hy vọng. Nhưng khi ánh sáng đến, lại cho chúng tôi biết, tất cả đều viển vông.

May mà khi kết quả kiểm tra có, Bác sĩ nói tôi không sao, là chẩn đoán bị nhầm. Giang Duy khóc và ôm tôi, hết cười rồi khóc, hết khóc lại cười.

Người đàn ông cao 1,8m ngày hôm đó đã khóc như một đứa trẻ. Tôi chợt phát hiện ra mình yêu thế giới này biết bao. Tôi thực sự yêu anh ta.

Anh rõ ràng cũng yêu tôi chân thành như vậy. Sao anh ta lại thay đổi?

Tôi không biết và tôi cũng muốn biết.

12

Tôi bỏ tay ra khỏi anh ta, nhìn lên bầu trời với ánh hoàng hôn rực rỡ kia.

"Giang Duy, còn nhớ anh nói với tôi cái gì không?"

"Thà chạy còn hơn kêu khó."

"Chúng ta hãy tiếp tục cố gắng."

Anh ta bàng hoàng quỳ ngay tại chỗ như một quả bóng xì hơi, những kỳ vọng vừa rồi đã biến mất. Đôi mắt anh ta đỏ hoe: “Thịnh Niên, anh thật vô tâm.”

Trên đường trở về, không ai trong chúng tôi nói lời nào. Radio trong xe đang phát những bài hát cũ. Cao Thắng Mỹ hát: “Ai bên tai em nói rằng yêu em không thay đổi…”

Tôi ngồi ở băng ghế sau ngủ thiếp đi. Xe dừng lại.

Giang Duy bước xuống hút thuốc bên vệ đường. Bờ vai anh ta rung lên dữ dội, anh ta khóc lóc thảm thiết.

Sau đó tôi nghe nói rằng Giang Duy đã vô tình đẩy Lý Mộng khi say rượu. Cô ta bị sẩy thai. Bác sĩ mà tôi biết nói với tôi rằng sau này cô ta sẽ rất khó mang thai. Tôi chỉ có thể nghĩ đúng là báo ứng không dễ chịu.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Vụ kiện ly hôn giữa tôi và Giang Duy cũng đã đi đến hồi kết. Sau khi giằng co, phần lớn tài sản đã thuộc về tôi, trong đó có cả căn nhà view sông. Khi tôi cùng luật sư đến lấy lại tài sản, Lý Mộng đang nằm nghỉ trên giường. Cô bảo mẫu ra mở cửa.

Nhìn thấy tôi Lý Mông ra vẻ đon đả: "A, cuối cùng thì chị gái của tôi cũng tới đây rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/long-nguoi-doi-thay/8.html.]

Cô ta che miệng cười, chiếc nhẫn kim cương to tướng sáng lấp lánh trên ngón tay.

"Vào ngày cưới của chúng tôi, chị gái nhất định phải đến nhé."

Luật sư của tôi đi tới trước mặt cô ta, lấy ra giấy chứng nhận nhà đất: "Cô Lý, trong ngày hôm nay xin mời rời khỏi đây, nếu không, cô sẽ bị buộc tội xâm phạm nơi ở bất hợp pháp, chúng tôi có quyền tố cáo vụ việc."

"Cô Lý, khách hàng của tôi không muốn làm chuyện quá mất mặt, cô tự thu xếp đi đi."

Lý Mộng cười khẩy: "Không phải chỉ là một ngôi nhà xập xệ thôi sao? Tôi đã chán sống ở đây rồi. Thật thú vị khi vẫn có người đổ xô đi mua nhà cũ."

Tôi ngồi trên ghế sô pha, thờ ơ buông lời: "Cô mới là kẻ lao vào một món đồ cũ."

Vẻ mặt cô cứng đờ.

Chẳng mấy chốc sau, cô ta lại tươi cười và bước đến lối vào như tuyên bố chủ quyền, khoác tay Giang Duy: “A Duy, chị ta muốn đuổi em đi.”

Giang Duy nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Anh ta mấp máy môi, như thể có nhiều điều gì muốn nói. Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu: “Niên Niên, đã lâu không gặp.”

Tôi gật đầu như một lời chào.

Ánh mắt anh ta rơi vào ngón tay của Lý Mộng, giọng nói nghiêm nghị: "Ai bảo cô đeo chiếc nhẫn này?!"

Lý Mộng giật mình, nước mắt sớm trào ra. Ảo ảnh hạnh phúc mà cô ta tạo ra đã biến thành bong bóng trong tích tắc.

Giang Duy thô bạo tháo chiếc nhẫn ra khỏi tay cô ta.

"Niên Niên, chiếc nhẫn này bẩn rồi, anh mua cho em cái lớn hơn."

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, các người mau dọn đi, người mua căn nhà này còn đang chờ đấy”.

Anh ta sững người: "Em định... bán nó à?"

"Chà, nó bẩn. Tôi không thích nó."

Lý Mộng khóc rống mắng tôi: "Chị quá xấu xa, sau này sẽ gặp quả báo!"

Giang Duy đột nhiên tát cô một cái: "Lý Mộng, câm miệng!"

"Cô còn cho rằng mình dằn vặt chưa đủ sao?! Nếu không có cô, sao chúng tôi lại thành ra thế này?"

"Chúng tôi sẽ không để mất đứa con của mình!"

 

Loading...