Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lòng người đổi thay - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:49:24
Lượt xem: 287

"Niên Niên, cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu đi."

 

Tôi nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng không nhớ rõ lần cuối cùng anh ta khóc là khi nào?

 

Có lẽ là lần đầu tiên nhận được một đơn đặt hàng lớn, anh ta ôm lấy tôi và nói: “Niên Niên, anh đã hứa, anh sẽ để em có một cuộc sống thật tốt.” – giành được đơn đặt hàng này quá khó khăn khiến đôi mắt anh ta đỏ hoe.

 

Hay lâu hơn một chút, là lần tôi chấp nhận lời câu hôn của anh ta. Anh ta vừa khóc vừa nói rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với tôi.

 

Nhưng chúng tôi mới đi cùng nhau được vài năm anh ta đã không còn muốn nữa.

 

Khi công ty mới thành lập, tôi chạy ngược chạy xuôi quán xuyến nhiều công việc, từ làm thư ký, quản lý tài chính, thu mua, dọn dẹp vệ sinh… vì kiệt sức nên tôi ngất xỉu.

 

Khi tôi tỉnh dậy, bác sĩ nói với tôi rằng đó có thể tôi bị ung thư dạ dày. Chẩn đoán đó là một tảng đá lớn đập đau điếng vào n.g.ự.c tôi. Hóa ra mấy ngày nay nôn mửa và đau bụng là có nguyên nhân. Tôi có một linh cảm không thực tế.

 

Giang Duy sững sờ tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, sao có thể, cô ấy còn trẻ như vậy." - Cả người anh ta thẫn thờ, mất hồn, tất cả những gì anh ta có thể nói là "không thể".

 

Giang Duy luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lần đó anh ta dường như phát điên và lôi tôi ra ngoài : "Chúng ta không ở lại nơi này, nhất định là bọn họ chẩn đoán sai! Chúng ta đi bệnh viện lớn tìm bác sĩ giỏi nhất đi!"

 

Tôi hiểu rõ hơn anh ta. Tôi sẽ phải đối mặt với những gì trong những ngày tiếp theo. Mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư dạ dày.

 

Ở giai đoạn một và hai, thực tế là có thể chữa trị. Nhưng lúc đó gia đình tôi không có tiền. Thời gian trôi qua, bà ấy trở nên tiều tụy. Bà ấy nói: "Đừng để bố đến gặp mẹ, trông mẹ không ổn đâu."

 

Bà ấy không nghĩ đến việc người mà bà ấy luôn mong nhớ đã tằng tịu với người phụ nữ khác. Lúc đó tôi mới năm tuổi và tôi đã nhìn thấy sự thờ ơ trong tình cảm con người.

 

Tôi thực sự sợ hãi. Tôi sợ rằng cuối cùng tôi và Giang Duy sẽ trở thành như vậy.

 

"Tránh ra! Để em yên được không? Tránh ra!"

 

Sau khi đến bệnh viện lớn, tôi đ.á.n.h anh ta, đá anh ta và bảo anh ta cút đi nhưng anh ta không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt. Nước mắt anh ta chảy xuống cổ áo tôi nóng hổi.

 

Tôi không thể mềm lòng.

 

Tôi không thể mềm lòng.

 

Vết sẹo trên trán anh ta chính là dấu vết tôi đã đập bằng chìa khóa ngày hôm đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/long-nguoi-doi-thay/7.html.]

Ngay cả khi m.á.u chảy trên mặt, anh ta vẫn không chịu rời đi. Tôi không còn cách nào khác.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Anh ta nói: "Mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta cùng nhau vượt qua được không? Anh có tiền, Niên Niên, anh có tiền."

 

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là gì? Tôi không muốn kéo anh ta xuống. Anh ta còn trẻ và đầy triển vọng với một tương lai tươi sáng. Đây là cơ hội mà anh đã chờ đợi từ lâu, rất lâu. Số tiền đó rất quan trọng với anh ta. Tôi sẽ không sử dụng một xu nào để chữa bệnh cho mình.

 

11

Sau đó tôi ngừng nói chuyện với Giang Duy. Tôi chỉ muốn anh ta đi. Thật ra tôi rất sợ. Tôi không thể ngủ được. Tôi biết anh ta cũng không ngủ được. Anh ta thu mình vào một góc.

Có quá nhiều người trong khoa điều trị nội trú, cô y tá nhìn thấy anh ta thật đáng thương nên đã mang cho Giang Duy một chiếc chăn và nói anh ta ngủ trên sàn nhà. Người đàn ông cao 1,8 mét nằm thu lu như một quả bóng nhỏ. Thật đáng thương.

Anh ta đã ăn chưa? Anh ta đã nghĩ về điều gì? Không ai trong chúng tôi nói chuyện.

Gần sáng hôm sau, tôi cảm thấy anh ta đến bên cạnh tôi. Sau một hồi im lặng, anh ta chăm chú nhìn tôi và tôi biết điều đó. Anh ta lặng lẽ nắm lấy tay tôi, khẽ đưa tay lên vuốt ngang hàng lông mày của tôi. Động tác rất nhẹ, như sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của tôi.

Tôi không mở mắt vì tôi sợ khi mình mở mắt ra, trái tim tôi sẽ mềm yếu.

Khó khăn nhất là chờ đợi kết quả vào buổi chiều. Tôi đọc sách, xem phim và đi đi lại lại nhưng vẫn không có cách nào đánh bay sự lo lắng. Bất kỳ hành động nào cũng có thể làm cho tôi ngất xỉu và buồn nôn. Vậy nên tôi đã nôn ra.

Giang Duy hốt hoảng, anh ta liên tục gõ cửa phòng tắm và hỏi tôi có chuyện gì. Sau đó, anh ta ôm tôi, lặp đi lặp lại: “Niên Niên, đừng sợ, anh luôn ở đây, em đừng sợ.”

Anh ta nói: "Không có em, anh tiến về phía trước để làm gì?"

Tôi vẫn đẩy anh ta ra.

"Niên Niên, đừng đẩy anh ra, so với em, anh còn lo sợ hơn rất nhiều."

"Nếu anh rời đi bây giờ, nhiều năm sau, anh vẫn sẽ nghĩ mình thật là một thằng k.h.ố.n n.ạ.n."

Anh ta nhe răng cố cười nhưng không được.

"Không có em, sau này anh cũng không sống nổi."- Đôi mắt anh ta đỏ ngầu cả lên.

Tôi ghét khoảnh khắc đó. Tôi ghét sự bất công của số phận. Tại sao lại làm điều này với tôi, với tình yêu của tôi.

 

Loading...