Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:34:44
Lượt xem: 44

Hứa Đinh Bạch cúi xuống nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch: "Được... Tôi biết tôi sai rồi, trước kia tôi không nên làm như vậy... Tôi sai rồi được không?"

 

"Không được!" Lâm Thanh Nhạc không muốn anh kéo cổ tay cô, nhưng tư thế hiện tại của cô không thể giãy ra được, thế là cô buông lỏng lỗ tai ra, hất mạnh tay lên.

 

Chát!

 

Tay của cô trực tiếp chào hỏi ở má trái của Hứa Đinh Bạch, lập tức hiện rõ dấu vết nơi năm đầu ngón tay đụng phải.

 

"..."

 

Tiếng vang quá lớn, tài xế thật sự không nhịn được, nhìn lên gương chiếu hậu.

 

Chuyện này... Ông chủ bị đánh sao?!

 

Lâm Thanh Nhạc híp mắt lại, chính cô cũng bối rối: "... Hả?"

 

Hứa Đinh Bạch bị đánh đến nghiêng đầu, anh dừng lại, một lần nữa ánh mắt anh lại xê dịch đến trên khuôn mặt cô.

 

Lâm Thanh Nhạc chớp mắt, "Tớ, đánh cậu sao?"

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, khẽ gật đầu.

 

"Tớ thật sự đánh cậu sao?"

 

"Ừm.”

 

Sự tức giận của Lâm Thanh Nhạc đều bị cô dội ngược lại, cô bất ngờ đến mức tròn mắt: "Vậy, vậy cậu có đau không?"

 

Hứa Đinh Bạch đang chìm trong sự im lặng, lại tiếp tục gật đầu: "Đau."

 

Lâm Thanh Nhạc mơ màng, duỗi ngón tay níu lấy áo anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ không cố ý đâu..."

 

Hứa Đinh Bạch không có nổi giận, chỉ có sự nuông chiều, anh nhẹ nhàng nói, "Vậy cậu cũng đã mắng tôi, đánh tôi rồi, vậy thì có thể tha thứ cho tôi được không?"

 

Nhưng Lâm Thanh Nhạc chỉ nhìn anh chằm chằm, giống như cô không nghe thấy gì cả.

 

"Lâm Thanh Nhạc, có được không?"

 

"Tớ đánh ông chủ rồi, ông chủ sẽ trừ tiền lương của tớ mất..." Lâm Thanh Nhạc đột nhiên nói.

 

"..."

 

Đầu Lâm Thanh Nhạc đau muốn nứt ra, buồn rầu nói: "Sẽ bị trừ tiền lương sao? Nhưng tớ mới đi làm không lâu mà..."

 

Hứa Đinh Bạch sửng sốt hai giây, bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Không trừ."

 

"Thật sao?"

 

"Ừm, chỉ cần cậu không tức giận với ông chủ của cậu nữa là được."

 

______

 

Sau đó có xảy ra chuyện gì, người say rượu cũng không nhớ rõ, sau khi được cõng về khách sạn, Lâm Thanh Nhạc quấn chăn, ngủ rất sâu.

 

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Nhạc uống hai chén đã say rốt cục cũng dần tỉnh dậy.

 

Thời gian vẫn còn sớm... Bởi vì hôm nay cô không có lịch trình gì, chủ yếu chỉ là ngồi trong khách sạn viết xong báo cáo, giữa chừng có chỗ thiếu sót gì thì lập tức đối chiếu với đồng nghiệp trong công ty là được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-99.html.]

Xác nhận xong thời gian, cô mở khóa màn hình, có vài tin nhắn chưa đọc trên Wechat, ngoại trừ tin nhắn của tổng giám nhắn cho cô, thì còn có tin nhắn của Hứa Đinh Bạch.

 

Hứa Đinh Bạch: [Thức dậy nhớ ăn sáng, nếu như trong người còn khó chịu, nhớ nói với nhân viên khách sạn, để người ta đem tới.]

 

Hứa Đinh Bạch: [Tôi phải đi gặp khách hàng, buổi tối hẹn gặp cậu ở sân bay.]

 

Gặp khách hàng... có trong báo cáo hành trình của nhân viên và sếp không?

 

Đầu Lâm Thanh Nhạc đang suy nghĩ như vậy, một giây sau, tầm mắt cô dừng tại vài chữ "nếu như trong người còn khó chịu".

 

Cô lập tức ngồi xuống.

 

"A..."

 

Đúng là khó chịu thật.

 

Kết quả của việc say rượu.

 

Lâm Thanh Nhạc nắm chặt điện thoại, hôm qua cô nhớ kỹ là từ lúc cô vừa đi ra khỏi khách sạn liền nôn ra? Lúc đó... lúc đó Hứa Đinh Bạch ở ngay bên cạnh cô sao? Thật mất mặt.

 

Bình thường thì tửu lượng của cô tận ba ly rượu vang đỏ cơ mà... Sao mà lần này mới uống hai ly đã nôn ra, vậy thì rượu vang đỏ kia còn mạnh hơn bình thường rất nhiều???

 

Đúng rồi, vậy sau khi nôn ra thì sao?

 

Chắc là cô đã lên xe...

 

Sau đó nữa thì sao?

 

Sau đó nữa... Cô ồn ào một trận ở trên xe...

 

Lâm Thanh Nhạc cứng đờ cả người, cô rất dễ dàng thất lễ khi uống say, hình như hôm qua cô đã nói vài lời không nên nói, cũng làm vài chuyện không nên làm.

 

"Cậu thật sự rất quan trọng, nhưng cũng là vì quan trọng nên tôi mới không muốn gây phiền phức cho cuộc sống của cậu..."

 

Đột nhiên có một giọng nói xuất hiện trong đầu.

 

Là giọng nói của Hứa Đinh Bạch.

 

Lâm Thanh Nhạc ôm chặt đầu, đầu choáng váng muốn nổ tung, nhưng những ký ức tối hôm qua đều từ từ ùa về.

 

Hứa Đinh Bạch nói, anh biết sai rồi, anh không nên làm như vậy.

 

Anh nói, anh muốn chăm sóc cô.

 

Anh còn nói... có thể tha thứ cho anh không?

 

Anh mà lại có thể nói ra những lời như thế? Anh thật sự cảm thấy mình sai rồi sao, anh nói xin lỗi cô...

 

Vậy sau đó thì sao?

 

Cô có tha thứ không?

 

Trong đầu hiện lên một hình ảnh hung dữ.

 

Không, cô không có.

 

Thậm chí cô còn tát anh một cái.

 

Lâm Thanh Nhạc: "..."

Loading...