Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:34:19
Lượt xem: 42

Trong chiếc xe tối tăm, đôi mắt của cô giống như được một tầng hơi nước đắp lên, xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng có một cảm giác thuần khiết đáng yêu.

 

Môi Hứa Đinh Bạch mím lại, mắt liếc sang: "... Cậu ngồi đàng hoàng trước đã."

 

Lâm Thanh Nhạc: "Ừm..."

 

Cô không có ngồi lại chỗ cũ, tay đang chống ở trên bỗng nhiên trượt một cái, rơi trên bờ vai của anh.

 

Khoảng cách rất gần.

 

Chỉ cần hơi nghiêng qua, anh đã có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, là mùi hương mà anh quen thuộc, hương hoa nhài nhàn nhạt.

 

Ánh mắt anh hơi tối, bây giờ ngay cả anh cũng chẳng biết rõ là mình tâm viên ý mã*, hay là do tác dụng của cồn. Chỉ có thể nghe theo cơ thể, không cầm lòng được mà xích lại gần cô, đến gần với mùi hương mà anh từng mịt mờ lưu luyến trong quá khứ...

 

(*) Tâm viên ý mã: chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.

 

Chóp mũi anh đụng phải mái tóc cô, nhưng đúng lúc này, cô gái trong lòng đột nhiên ngẩng đầu, cô chợt nhoài người về phía ghế trên, nhẹ nhàng nói: "Tài xế! Cho tôi thêm một chai nước khoáng với!"

 

Sự mập mờ lập tức bị phá tan.

 

Hứa Đinh Bạch cố định tại chỗ, sau vành tai bỗng ửng đỏ.

 

Tài xế: "Cô gái à, ở phía sau có để nước đấy, cô có thể tự lấy được mà."

 

"Có à... Ở đâu cơ."

 

"Ở đây này." Hứa Đinh Bạch khẽ ho nhẹ, kéo cô lại rồi đưa chai nước cho cô.

 

Nhưng Lâm Thanh Nhạc lại không nhận, ánh mắt của cô chậm rãi dời từ chai nước đến khuôn mặt anh. Cô im lặng nhìn chằm chằm anh vài giây, kêu tên của anh như muốn xác nhận điều gì: "Hứa Đinh Bạch?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-98.html.]

 

"Tôi đây."

 

"Cậu thật đáng ghét."

 

"..."

 

Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh, giọng nói bỗng nhiên cất cao: "Cậu là đồ lừa đảo, tên lừa đảo, siêu cấp siêu cấp lừa đảo."

 

Hứa Đinh Bạch: "Đừng quậy nữa... Uống nước đi nào."

 

"Tớ không uống! Tớ không thèm uống nước của cậu đưa đâu." Lâm Thanh Nhạc quay đầu sang chỗ khác, đôi mắt cô đột nhiên ngấn nước, "Cậu nghĩ rằng bây giờ cậu đưa nước cho tớ thì tớ sẽ tha thứ cho cậu à, còn lâu nhé, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu..."

 

Hứa Đinh Bạch sửng sốt, hiểu cô đang nói về việc gì, anh nhỏ giọng xuống, bỗng trở nên căng thẳng: "Hôm đó ở quán bar, cậu không có nói lời nào là thật hết đúng không?"

 

"Tớ tất nhiên chưa bao giờ nói thật! Cậu cảm thấy tớ sẽ không ngại à? Làm sao mà tớ không ngại cho được!" Lâm Thanh Nhạc giận dữ nói, "Vốn dĩ là cậu không để ý đến tớ, tớ xem cậu là một người bạn cực kì cực kì quan trọng với tớ, nhưng cậu thì không hề! Cậu biết lúc cậu rời đi năm cấp ba, tớ đã chờ tin tức của cậu rất lâu, cậu biết lúc đó ngày nào tớ cũng thấy rất khó chịu không?! Tớ nghĩ là, ít nhất thì cậu sẽ cho tớ biết tin tức của cậu... Thế nhưng lại không hề có bất kì tin tức gì, giống như là cậu bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy! Hứa Đinh Bạch, tớ không hề quan trọng đối với cậu đúng không, cậu nói đôi mắt của cậu tốt lên thì người đầu tiên mà cậu muốn nhìn thấy là tớ cũng là nói dối đúng không, cậu vốn không hề muốn gặp lại tớ... Cậu không hề muốn!"

 

Lâm Thanh Nhạc nói liền một mạch.

 

Người tài xế nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, trước kia ông chỉ coi mối quan hệ giữa hai người là cấp trên và cấp dưới thôi, bây giờ nhìn lại thì... Có vẻ như không chỉ có thế.

 

Ông không dám nhìn tiếp, chú ý lái xe.

 

"Không phải như vậy." Hứa Đinh Bạch nhìn cô, nét mặt và giọng nói lộ chút thống khổ, "Cậu thật sự rất quan trọng, nhưng cũng là vì quan trọng nên tôi mới không muốn gây phiền phức cho cuộc sống của cậu. Mắt của tôi đã hoàn toàn ổn rồi, tôi muốn một ngày nào đó có thể dùng một trạng thái tốt nhất của mình để xuất hiện trước mặt cậu. Bây giờ tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình, cũng có thể... chăm sóc cho cậu. Mà không phải giống như lúc trước, cho dù là chuyện gì cũng chỉ có thể để cho cậu giúp đỡ tôi, lại còn liên lụy đến cậu."

 

"Tớ không muốn nghe những lời này của cậu, tớ không cần cậu chăm sóc tớ! Tớ rất khỏe!" Lâm Thanh Nhạc che lỗ tai lại, "Dù thế nào thì cậu cũng là một tên lừa đảo, cậu nói không giữ lời, khiến tớ buồn lâu như thế! Sau này tớ không muốn để ý đến cậu nữa, cậu cho rằng bây giờ tớ muốn làm bạn với cậu sao, tớ chỉ lừa cậu thôi!"

 

Hứa Đinh Bạch kéo đôi tay đang che kín tai cô lại, lòng n.g.ự.c khó chịu: "Cậu đừng ép mạnh như thế, nhẹ thôi."

 

"Cậu tránh ra, tớ không muốn để ý đến cậu." Lâm Thanh Nhạc nhìn anh chằm chằm, "Cậu đừng động vào tớ, cậu nghe không thế..."

Loading...