Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-08-12 07:00:59
Lượt xem: 43

Lâm Thanh Nhạc rũ mắt nhìn mũi giày, thấp giọng nói: “Tớ đã gặp cảnh sát, bọn họ nói đêm đó có người nhìn thấy tớ đến nhà cậu, tớ nói tớ đến nhà bà Khương.”

 

Đây là Hứa Đinh Bạch nói cho cô để đề phòng trường hợp không may.

 

Không ai nhìn thấy đương nhiên sẽ không sao, nhưng nếu như có người nhìn thấy thì nói đến nhà bà Khương, anh cũng sẽ nói trước với bà Khương.

 

“Tôi biết.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Vậy…Thời gian đến gặp bác sĩ cậu biết chưa?”

 

“Bệnh viện số 5 buổi sáng 10 giờ thứ hai tuần sau, đúng không?”

 

“Ừm.”

 

“Sẽ có người đưa tôi đi.” Hứa Đinh Bạch nói: “Cậu ngoan ngoãn ở nhà đi… Đừng liên lạc nữa.”

 

“Nhưng nếu có thể chữa thì cậu phải nói cho tớ biết thời gian phẫu thuật! Không đủ tiền thì cứ nói với tớ.” Lâm Thanh Nhạc hạ thấp giọng: “Nói không chừng sau khi cậu phẫu thuật xong thì mắt sẽ tốt lên, đến lúc đó, cậu có thể nhìn thấy tớ.”

 

Hứa Đinh Bạch khựng lại: “Ừ.”

 

Trong lòng Lâm Thanh Nhạc không khỏi sung sướng khi nghĩ đến cảnh đó: “Vậy quyết định vậy đi, nếu có thể phẫu thuật tớ sẽ đến chờ cậu phẫu thuật, đến lúc mắt cậu tốt lên, người đầu tiên cậu nhìn thấy sẽ là tớ.”

 

“...”

 

“Hứa Đinh Bạch?”

 

“Tôi đây.”

 

“Vậy tớ cúp nhé?”

 

“...Được.”

 

Hai ngày sau chính là cuối tuần.

 

Vốn dĩ cuối tuần Lâm Vũ Phân phải đi làm, nhưng bà ấy lại ở nhà, Lâm Thanh Nhạc biết bà ấy sợ cô không nghe lời sẽ làm chuyện gì đó. Bây giờ xem ra trong mắt mẹ cô, bề ngoài ngoan ngoãn trước kia của cô đã bị đổ vỡ hoàn toàn.

 

Thứ hai, cuối cùng Lâm Thanh Nhạc cũng có thể ra khỏi nhà, đi đến trường học.

 

“Thanh Nhạc, thân thể cậu đã tốt hơn chưa?” Sau khi vào lớp học, Vu Đình Đình hỏi.

 

Thứ năm tuần trước Lâm Thanh Nhạc bị nhốt trong nhà không thể đến trường, Vu Đình Đình và Tưởng Thư Nghệ gọi điện thoại tới hỏi, cô chỉ có thể nói mình bị cảm dẫn đến phát sốt.

 

“Ừ, tốt rồi.”

 

“Vậy là tốt rồi.”

 

Lâm Thanh Nhạc đi đến chỗ ngồi của mình, Úc Gia Hữu người đang đi đằng sau cũng đã đi tới. Hai người đối mặt với nhau, Lâm Thanh Nhạc gật đầu với cậu ta, nghiêng người để cho cậu ta đi qua.

 

“Nghe nói cậu bị cảm.” Úc Gia Hữu dừng lại hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta: “Ừ, nhưng mà đã không sao rồi.”

 

Úc Gia Hữu: “Tuy thời tiết nóng nhưng cậu vẫn phải chú ý.”

 

“Tớ biết.” Lâm Thanh Nhạc cười với cậu ta: “Cảm ơn.”

 

“Ừ…”

 

Úc Gia Hữu lại đi ra phía cửa lớp học, Lâm Thanh Nhạc thu hồi tầm mắt, nhìn vào đồng hồ.

 

Hai tiếng rưỡi nữa Hứa Đinh Bạch sẽ đi gặp bác sĩ, đến lúc đó sẽ biết rốt cuộc mắt của anh có chữa trị được không.

 

Nói thật, cô rất khẩn trương, rất sợ sẽ nghe được tin tức không tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-70.html.]

Vì vậy trong đầu cô đã hiện lên vài suy nghĩ, lỡ như bác sĩ nói không có cách…Vậy cô phải nói gì với Hứa Đinh Bạch để cho anh không buồn đây.

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên, Lâm Thanh Nhạc ngay lập tức đứng dậy đi mượn điện thoại của Tưởng Thư Nghệ, điện thoại của cô đã bị mẹ cầm.

 

“Hôm nay tớ không mang, cậu muốn gọi điện thoại sao?” Tưởng Thư Nghệ nói.

 

Mắt Lâm Thanh Nhạc nhìn Vu Đình Đình, Vu Đình Đình cũng lắc đầu: “Mẹ tớ không cho mang theo, mẹ nói thành tích của tớ rất tệ.”

 

“Không có gì, tớ muốn gọi về nhà thôi.”

 

“Dùng của tớ đi.” Úc Gia Hữu đi tới, đưa điện thoại cho cô.

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn cậu ta, cũng không nghĩ nhiều: “Cảm ơn, tớ gọi xong sẽ trả cho cậu ngay.”

 

“Không cần, cậu cứ tùy ý sử dụng đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc gật đầu, cầm điện thoại đi ra hành lang.

 

Vu Đình Đình nhìn Lâm Thanh Nhạc, lại nhìn Úc Gia Hữu: “Này, thật ra cậu thích Thanh Nhạc đúng không?”

 

Úc Gia Hữu im lặng một lúc, không nói chuyện.

 

Vu Đình Đình: “Ôi trời… cậu thừa nhận rồi.”

 

Úc Gia Hữu: “Tớ về chỗ trước đây.”

 

“Ôi chao…” Vu Đình Đình thấy cậu ta không nói gì, cũng không để ý, cười đùa nhìn Tưởng Thư Nghệ: “Tớ cảm thấy Úc Gia Hữu rất thích Thanh Nhạc, Thanh Nhạc còn nói không phải. Thư Nghệ, cậu có cảm thấy thế không?”

 

Tưởng Thư Nghệ hạ thấp mắt, nghe nói như vậy thì trong lòng có hơi buồn: “Tớ cảm thấy phải thì quan trọng sao, cậu ấy thích ai thì thích…”

 

Lâm Thanh Nhạc dùng điện thoại Úc Gia Hữu gọi cho Hứa Đinh Bạch, thế nhưng điện thoại của anh lại ở trạng thái tắt máy.

 

Cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi tiếp vài cuộc, nhưng đều tắt máy…

 

Hứa Đinh Bạch phải biết hôm nay chắc chắn cô sẽ gọi điện thoại cho anh chứ, không có khả năng anh không mang điện thoại đi.

 

Lẽ nào là hết pin?

 

Lâm Thanh Nhạc nghĩ như vậy, thấy hợp tình hợp lý nhưng trong lòng vẫn có hơi bất an, cô hồi hộp cả một buổi sáng, rất cấp bách muốn nghe đáp án. Vì thế sau khi vẫn không gọi được điện thoại, cô trả cho Úc Gia Hữu, tự mình bắt xe đi.

 

Mục đích là đến nhà anh, lúc này chắc anh đã gặp bác sĩ xong rồi, chắc hẳn anh sẽ trở về nhà.

 

Nhưng mà khi đến nhà anh, cô lại không tìm thấy người.

 

Lâm Thanh Nhạc không ở lại, đi thẳng đến bệnh viện lúc trước anh bị cảnh sát đưa đến, sau khi đến bệnh viện hỏi một lượt, y tá nói anh đã xuất viện vào hôm qua.

 

Cuối cùng, cô đi đến chỗ cô đã hiện trước, cũng là nơi hôm nay anh đến khám, bệnh viện mắt số 5.

 

Khiến Lâm Thanh Nhạc không ngờ được là cô từ y tá biết được, số mà cô nói đã qua nhưng không có ai đến.

 

Hứa Đinh Bạch hôm nay không có tới.

 

 

Cô không biết tại sao hôm nay anh lại không đến bệnh viện, rõ ràng anh đã đồng ý với cô.

 

Lâm Thanh Nhạc không biết tìm anh bằng cách nào, cuối cùng, cô nghĩ đến Lâm Vũ Phân.

 

Sắp tới thời gian học buổi chiều, nhưng Lâm Thanh Nhạc hoàn toàn không có tâm tư đi học, hiện tại điều duy nhất cô muốn đó là tại sao.

 

Hai giờ chiều, Lâm Thanh Nhạc đứng ở ngoài nhà xưởng của Lâm Vũ Phân làm việc.

 

Lúc Lâm Vũ Phân đi ra nhìn thấy cô, không bất ngờ chỉ nhíu mày: “Bây giờ con nên ở trường học đấy con biết không?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Mẹ chưa đưa tiền cho cậu ấy, đúng không?”

Loading...