Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-08-08 19:15:22
Lượt xem: 60

Hứa Đinh Bạch để tùy cô lôi mình đi: “Đi chỗ nào?”

 

“Tớ nghĩ…À đúng rồi, lúc trước Thư Nghệ nói với tớ có một nhà hàng mới mở, đồ ăn ở đó khá ngon, tớ muốn đến ăn thử xem, cậu đi theo tớ được không?”

 

Đã lâu Hứa Đinh Bạch không đến quán ăn, anh hơi bài xích. Nhưng lúc này nghe được giọng nói đầy mong đợi của cô gái trước mặt, anh gật đầu.

 

“Được.”

 

Tưởng Thư Nghệ nói quán ăn kia ở gần trường học, quán ăn đó đối với Lâm Thanh Nhạc là hơi đắt, nên bình thường nghe mọi người khen ăn ngon lắm, nhưng đến bây giờ cô cũng chưa vào thử.

 

Nhưng hôm nay cô rất vui, cô muốn cùng Hứa Đinh Bạch đến thử một lần.

 

“Cậu ngồi bên cạnh tớ, tớ xem thực đơn.”

 

“Ừ.”

 

Lâm Thanh Nhạc xem thực đơn, bí đỏ phô mai, thịt bò xào, sườn xào chua ngọt…

 

Mấy món này Thư Nghệ nói ăn ngon lắm, còn có…

 

Lâm Thanh Nhạc cẩn thận chọn lựa.

 

“Chào bạn học.”

 

Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh có người chào hỏi, Lâm Thanh Nhạc nhìn lên, phát hiện cạnh bàn họ là một cô gái, hơn nữa không phải chào cô mà là chào Hứa Đinh Bạch.

 

Lâm Thanh Nhạc yên lặng buông thực đơn xuống, còn nhìn thấy một bàn nữ cách họ không xa, bọn họ thì thầm, cô gái bàn bên cạnh cũng nhìn chằm chằm vào Hứa Đinh Bạch.

 

Lâm Thanh Nhạc hơi hiểu được, thì ra… Là muốn đến bắt chuyện.

 

“Bạn học, cậu học trường trung học số 4 sao? Hay là trường trung học số 13?” Cô gái to gan, lại hỏi một câu.

 

Gần đây có trường trung học số 4 và số 13 cho nên mới hỏi như vậy.

 

Lâm Thanh Nhạc thấy Hứa Đinh Bạch hình như không biết cô gái kia đang hỏi mình, vội vàng hỏi: “Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?”

 

Cô gái im lặng, giống như mới phát hiện ra cô: “À… Cậu với cậu ấy là?”

 

Cô gái chỉ Hứa Đinh Bạch, có điều, hiển nhiên là đã hiểu lầm gì rồi.

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, xua tay: “Không phải, không phải, chúng tôi là… bạn bè. Cậu có chuyện gì sao?”

 

Cô gái thở phào nhẹ nhõm: “À, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cái kia, có thể chuyển lời đến bạn cậu giúp tôi không, tôi là Đỗ Linh Linh, học trường trung học số 13.”

 

Một câu sau lại là nói về Hứa Đinh Bạch, Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, đang lo không biết nên nói như thế nói thì Hứa Đinh Bạch đã trực tiếp trả lời.

 

“Không thể.”

 

“…”

 

“…”

 

Sắc mặt cô gái cứng đờ: “Vì, vì sao?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Tôi có bạn rồi.”

 

Cô gái: “Sao cơ?”

 

“Bạn tôi còn ngồi đây, làm phiền cô đừng quấy rầy chúng tôi.” Hứa Đinh Bạch dừng lại, lại bổ sung: “Cảm ơn.”

 

“…”

 

Cô gái đi rồi, trước khi đi còn liếc Lâm Thanh Nhạc.

 

Lâm Thanh Nhạc khó hiểu, cầm thực đơn lên che, lén nói với Hứa Đinh Bạch: “Hình như cô ấy tức giận rồi, lúc đi còn liếc tớ.”

 

“Ờ.”

 

“Tại sao không liếc cậu mà lại liếc tớ, tớ còn chưa nói gì mà.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Bởi vì cậu ngốc.”

 

“…”

 

“Gọi đồ ăn đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc nhỏ giọng hừ một tiếng, nói tên món, sau khi nói xong nói: “Đây đều là tớ chọn, cậu muốn ăn gì thêm không?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Không, cậu thích là được.”

 

“Như vậy đi, tớ sợ nhiều quá chúng ta cũng không ăn hết.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-58.html.]

“Ừ.”

 

Lâm Thanh Nhạc gọi phục vụ đến đây gọi đồ.

 

Sau khi gọi xong, cô quay đầu nhìn Hứa Đinh Bạch.

 

Thật ra mà nói, lúc Hứa Đinh Bạch không cầm gậy, không giống người không nhìn thấy một chút nào. Hiện tại anh ngồi im như vậy, thật sự rất đẹp trai.

 

Khó trách cô gái kia muốn làm quen với anh…

 

“Lâm Thanh Nhạc.”

 

“Hả?”

 

“Sao cậu không nói gì?”

 

“Nói gì…”

 

“Bình thường cậu nói rất nhiều.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ đâu có…”

 

Hứa Đinh Bạch nở nụ cười.

 

“Cậu đừng cười.” Lâm Thanh Nhạc nhìn mặt anh, nói.

 

Biểu cảm của Hứa Đinh Bạch hơi kiềm chế lại: “Hả?”

 

Lâm Thanh Nhạc nghiêng người, nói nhỏ: “Cậu cười rất đẹp, cẩn thận lát nữa lại có người đến làm quen với cậu.”

 

Hứa Đinh Bạch không nói gì: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi có bạn rồi.”

 

“Cậu nói tớ à, nhưng bạn bè đâu phải chỉ có một.”

 

“Tôi chỉ cần một người.”

 

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.

 

Hứa Đinh Bạch đại khái cũng phát hiện mình nói hơi kỳ lạ, xoa tóc, cứng ngắc bổ sung: “Ý tôi muốn nói là nếu lại có thêm một người nữa thì có thể sẽ ồn ào giống cậu vậy.”

 

Lâm Thanh Nhạc đỏ mặt, nói lắp phản bác: “Tớ, tớ không có ồn ào, chỉ có cậu nói tớ ồn ào.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Cũng không phải đang chê cậu.”

 

“Thế thì là gì?”

 

“Khen cậu đó.”

 

“…”

 

Hứa Đinh Bạch cười: “Được rồi, nước ở đâu, tôi khát nước.”

 

Lâm Thanh Nhạc liếc nhìn anh, lấy cốc nước đặt vào tay anh.

 

Hứa Đinh Bạch: “Cảm ơn.”

 

“Hừ…”

 

Một lát sau, đồ ăn được bưng ra.

 

Đồ ăn được bày trí rất đẹp, khiến cho người nhìn muốn ăn ngay lập tức. Lâm Thanh Nhạc lấy đũa cho Hứa Đinh bạch, vừa định gắp cho anh, thì lại thấy mấy người quen đến đây.

 

Cô không ngờ cuối tuần ở chỗ này lại gặp được bọn họ, mà họ cũng vậy, thấy cô và Hứa Đinh Bạch ngồi cùng nhau thì vẻ mặt đều kinh ngạc.

 

“Thanh Nhạc! Không phải hôm nay cậu thi sao, tại sao lại ở đây?” Vu Đình Đình nhìn thấy cô thì chạy đến đây.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Tớ thi xong rồi, bây giờ đi ăn trưa.”

 

“Ồ…Thì ra là vậy.” Vu Đình Đình liếc mắt nhìn Hứa Đinh Bạch bên cạnh cô: “Thật trùng hợp.”

 

Lâm Thanh Nhạc gật đầu: “Các cậu đến đây ăn cơm sao?”

 

Vu Đình Đình liếc mắt nhìn trộm, nói nhỏ: “Mới không phải, vừa rồi tớ và Thư Nghệ đi dạo phố, trên đường gặp Úc Gia Hữu, cho nên muốn mời cậu ta ăn cơm, ai biết được, em họ cậu ta Yên Đới Dung cũng ở đó, nên không còn cách nào khác, đành phải ăn chung.”

 

“À…”

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn về phía mấy người đó, không, chính xác mà nói, là nhìn Yên Đới Dung.

 

Lần trước cô nhìn thấy cô ta cãi nhau với Hứa Đinh Bạch trước cửa nhà, hiện tại gặp nhau, chắc hẳn sẽ xấu hổ…

 

Lâm Thanh Nhạc nghĩ vậy, nhưng không ngờ Yên Đới Dung lại đến đây, còn cười với cô.

 

“Thật trùng hợp, thế mà lại gặp được hai người, Thanh Nhạc, không ngại chứ, chúng ta ăn cùng nhau đi.”

Loading...