Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-08-19 22:06:08
Lượt xem: 43

Lâm Thanh Nhạc: "Cậu cũng không phải thật sự muốn nghe kế hoạch tuyên truyền mà..."

 

Hứa Đinh Bạch nhìn cô, cười nhẹ: "Làm sao cậu biết tôi không muốn."

 

Lâm Thanh Nhạc nghẹn lời.

 

Hứa Đinh Bạch: "Xem ra phó giám đốc Lâm không muốn báo cáo công việc lắm."

 

Lâm Thanh Nhạc: "... Cậu cố ý có đúng không?"

 

"Cậu nói lão Thành có việc cần cậu làm, kết quả tôi vừa hỏi thì được nói lại là không có. Cho nên tôi cố ý nói ông ta giao cho cậu chút việc, để cậu không phải nói dối sếp."

 

"..."

 

Ngụy biện!

 

"Được rồi, đến đây đi, nếu không ăn sẽ nguội mất."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, tính bướng bỉnh đột nhiên nổi lên: "Ăn cái gì chứ, không phải báo cáo công việc sao, bên trong điện thoại của tớ cũng có tài liệu, bây giờ tớ lập tức báo cáo."

 

Hứa Đinh Bạch càng vui hơn, trực tiếp đứng dậy kéo cô đến: "Báo cáo thật sao? Nhưng tôi gọi cậu đến để ăn cơm."

 

"Vậy cậu còn nói với tổng giám Thành như vậy làm gì!"

 

“Tôi không nói cấp trên cậu gọi thì cậu sẽ đến sao?"

 

Lâm Thanh Nhạc nhớ lại trước đó không lâu mình mới từ chối đi ăn cơm với anh... Đúng nha, cô chắc chắn sẽ không đến.

 

Hứa Đinh Bạch gõ nhẹ lên trán cô: "Ăn đi phó giám đốc Lâm, không ăn ở nhà ăn thì ăn ở đây cũng được."

 

Lâm Thanh Nhạc: "..."

 

Đại khái là bị anh trêu chọc một lúc, sự ngượng ngùng và xấu hổ đều giảm đi nhiều.

 

Chuyện gì đến cũng đến, Lâm Thanh Nhạc không khách sáo với anh nữa, cầm đũa bắt đầu ăn.

 

"Ăn Tết ở nhà sao?" Hứa Đinh Bạch hỏi.

 

Đã gần đến cuối năm, công ty họ cũng chuẩn bị nghỉ.

 

Lâm Thanh Nhạc gật đầu: "Ừm."

 

"Về Khê Thành?"

 

"Đúng vậy, mẹ tớ hiện giờ ở đó nên năm nay phải về đó." Lâm Thanh Nhạc nói: "Còn cậu..."

 

Hứa Đinh Bạch ngừng một chút mới trả lời: "Tôi không có Tết Âm Lịch."

 

Lâm Thanh Nhạc ngạc nhiên, sau đó mới ý thức được ngày lễ này đối với anh có lẽ không phải là ngày lễ tốt đẹp gì.

 

"Nhưng lúc đó nghỉ mấy hôm đi Anh một chuyến thăm dì nhỏ."

 

"Ồ."

 

Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, ăn được một nửa, Jason đột nhiên gõ cửa.

 

"Hứa tổng."

 

"Chuyện gì?"

 

Jason hơi khó xử, nói: "Cô Triệu tới."

 

Hứa Đinh Bạch: "Nói tôi đang họp."

 

"Nhưng mà... cô Triệu đã lên đây rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-125.html.]

 

Hứa Đinh Bạch nhíu mày, nhìn Jason.

 

Jason nhanh chóng giải thích: "Tôi đã nói anh không rảnh nhưng cô ta vẫn lên, không ai dám cản..."

 

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng buông đũa xuống: "Không sao đâu, tớ ăn xong rồi, tớ đi trước đây, hai người nói chuyện đi."

 

Hứa Đinh Bạch nắm lấy tay Lâm Thanh Nhạc: "Cậu đi cái gì, tôi với cô ta thì có chuyện gì để nói."

 

Lâm Thanh Nhạc nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng: "Hứa tổng, tớ làm sao biết được hai người có chuyện gì để nói với nhau hay không, nhưng người ta đã đến cửa, cậu không nói một chút thì người ta chịu đi sao."

 

Hứa Đinh Bạch: "..."

 

Lâm Thanh Nhạc gỡ tay anh ra, trực tiếp đi ra ngoài.

 

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống, lạnh đến mức muốn đóng băng, Jason nhìn mặt sếp nhà mình mà hối hận muốn chết.

 

Sớm biết như vậy có c.h.ế.t cũng phải cản lại!

 

Mạng quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn!

 

Đương nhiên là công việc.

 

Bên ngoài văn phòng của Hứa Đinh Bạch còn có chỗ của trợ lý, sau khi Lâm Thanh Nhạc đi ra, đưa mắt liền thấy được Triệu Tử Ái đang khoanh tay đứng trước cửa sổ.

 

Tất nhiên Triệu Tử Ái cũng thấy cô, cô ta không ngờ người trong phòng làm việc lại là Lâm Thanh Nhạc, hai mắt mở to.

 

Lâm Thanh Nhạc hơi gật đầu với cô ta rồi đi vào thang máy.

 

Triệu Tử Ái nhanh chóng đi về phía cô: "Chờ một chút!"

 

Nhưng cửa thang máy đã nhanh chóng đóng lại.

 

Triệu Tử Ái sốt ruột, lập tức nhấn nút đi xuống.

 

"Rốt cuộc cô có chuyện gì?"

 

Thang máy không mở ra, ngược lại người trong phòng làm việc lại đi ra.

 

Triệu Tử Ái tức giận quay đầu lại nhìn Hứa Đinh Bạch, nhưng khi thấy vẻ mặt anh hiện lên sự tức giận, khí thế của cô ta liền giảm xẹp xuống.

 

Không phải cô ta chưa từng phát giận ở trước mặt anh, nhưng lần nào cũng vô dụng... Anh căn bản không sợ cô ta.

 

"Em tới tìm anh đương nhiên là có việc, dì Tô trước đó đã nói, nếu em không biết gì có thể đến hỏi anh." Triệu Tử Ái đi về phía trước, nhăn mày: "Nhưng tại sao anh lại lừa em, anh nói anh đang bận, nhưng thật ra anh ở trong phòng làm việc quấn lấy người phụ nữ kia."

 

Ánh mắt Hứa Đinh Bạch trầm xuống: "Quấn lấy?"

 

"Không phải sao, đó là cấp dưới của anh. Hứa Đinh Bạch, anh từ khi nào lại thích cái loại này?"

 

"Cái loại này?" Hứa Đinh Bạch cười lạnh: "Cô Triệu, phiền cô trước tiên làm rõ điều này, cô ấy là người tôi thích."

 

Triệu Tử Ái sững sờ, không thể tin vào tai mình, Hứa Đinh Bạch sẽ nói... thích sao?

 

Hứa Đinh Bạch: "Nếu cô không hiểu vấn đề gì thì có thể hỏi trợ lý của tôi, anh ta sẽ giải thích cho cô."

 

Triệu Tử Ái: "Anh đang ở bên cô ta?"

 

"Không cần cô quan tâm."

 

"Hứa Đinh Bạch!"

 

"Vừa phải thôi."

 

"..."

 

Hứa Đinh Bạch lạnh lùng nói: "Triệu Tử Ái, không phải ai cũng xem cô như đại tiểu thư mà dỗ dành đâu."

Loading...