Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-08-18 16:50:49
Lượt xem: 33

“Ai da, hai người bạn bè, cũng thật là miễn cưỡng.” Vu Đình Đình với dáng vẻ của một chuyên gia tình yêu: “Hồi cấp ba lúc tớ hỏi cậu, cậu còn cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói rằng cậu thích cậu ta bởi vì cậu ta rất tốt cơ mà, bây giờ làm sao lại ấp a ấp úng rồi. Thích thì nói thích, tụi này đều hiểu mà.”

 

Chẳng qua khi đó, cô nói thích chính là đơn thuần thích, có lẽ chính bản thân cô cũng không cảm thấy loại cảm tình này có xen lẫn bất kỳ loại ý tứ nào khác. Cũng bởi vì đó là thời kỳ niên thiếu, yêu thích chính là đơn giản nhất cũng là dễ dàng nhất để nói ra.

 

Nhưng sau khi lớn lên, yêu thích một người… đây rõ ràng không còn giống như trước kia nữa.

 

Nhưng sau khi bị Vu Đình Đình nói trúng tâm tư, trong lòng Lâm Thanh Nhạc có chút xao động.

 

Thật ra Vu Đình Đình nói một chút cũng không sai, mà nếu nói chính xác hơn là, từ nhỏ đến lớn, người con trai đem lại cho cô cảm xúc đặc biệt, chỉ có Hứa Đinh Bạch. Tình cảm chân thành và sâu sắc nhất, cô chỉ trao trọn nơi anh.

 

Nhưng cô cũng thừa nhận rằng sau này lớn lên, cô không còn vô tư, trong sáng như hồi còn nhỏ nữa, nếu là khi còn nhỏ có thể cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, thẳng thắn đối mặt với anh, nhưng mà hiện tại… thật sự có chút không dám đối diện.

 

----

 

“Thanh Nhạc, cô tìm chỗ ngồi trước đi, tôi đi lấy nước uống cho.” Vào giờ nghỉ ăn trưa, khi đang cùng đồng nghiệp đến nhà ăn của công ty ăn cơm thì gặp Tiền Tiểu Tĩnh liền quyết định cùng nhau đi.

 

“Được, vậy tôi đi trước nhé, tôi sẽ chọn bàn sát bên cửa sổ.”

 

Tiễn Tiểu Tĩnh: “Được đó.”

 

Lâm Thanh Nhạc tự bưng khay đồ ăn của mình rồi tìm chỗ ngồi xuống.

 

Nhưng cô cũng không vội ăn nên lấy điện thoại ra lướt Weibo một chút, muốn đợi đồng nghiệp lại đây rồi cùng nhau ăn.

 

“Đến đây ăn một mình à?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.

 

Lâm Thanh Nhạc ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người tới thì ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Không... còn có đồng nghiệp."

 

“Ồ.” Hứa Đinh Bạch đặt khay đồ ăn đang cầm trên tay xuống, sau đó kéo ghế đối diện ngồi xuống.

 

Lâm Thanh Nhạc ngơ ngác nhìn anh, cô ở công ty lâu như vậy mà chưa từng thấy Hứa Đinh Bạch bước chân vào nhà ăn. Nghe đồng nghiệp nói, phần ăn của cấp trên đều có người giao lên tận văn phòng.

 

“Cùng nhau ăn có tiện không?” Hứa Đinh Bạch ngẩng đầu nhìn cô.

 

Đều đã ngồi xuống rồi, cô còn dám nói không tiện sao.

 

Lâm Thanh Nhạc chỉ có thể cắn răng nói: "Đương nhiên rồi..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-114.html.]

Cùng cô đến ăn còn có ba đồng nghiệp khác, cái bàn này cũng vừa đủ chỗ ngồi.

 

Lâm Thanh Nhạc nói: “Cậu hôm nay sao lại xuống đây dùng cơm?”

 

Hứa Đinh Bạch: “Không có gì, chỉ là ngồi lâu rồi, muốn đi dạo một chút.”

 

“Ồ.”

 

Lâm Thanh Nhạc cầm đũa lên, đang định ăn một miếng thức ăn thì nhìn thấy đám người Tiền Tiểu Tĩnh cách đó không xa đang tiến đến, cô vội huơ huơ tay ra hiệu.

 

Nhưng cô lại trơ mắt nhìn đám người Tiền Tiểu Tĩnh lộ ra ánh mắt kinh ngạc lại hoảng sợ, sau đó quay ngoắt lại và ngồi xuống một bàn khác cách đó không xa.

 

Cánh tay đang giơ lên của Lâm Thanh Nhạc liền cứng đờ: “…”

 

Hứa Đinh Bạch rũ mắt xuống ăn cơm, thản nhiên hỏi: “Đồng nghiệp không tới sao?”

 

“Đã đến rồi, nhưng...” Lâm Thanh Nhạc xấu hổ, chẳng lẽ nói thẳng rằng có lẽ là bởi vì nhìn thấy anh ở đây nên bọn họ không dám tới, chỉ hỏi một cách hoa mỹ: “Cậu ở công ty, có phải rất hung dữ không?”

 

Đôi đũa trên tay Hứa Đinh Bạch chợt khựng lại: “Cậu thấy thế nào?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “... Không biết.”

 

Hứa Đinh Bạch giương mắt lên nhìn cô: “Tôi đối xử hung dữ với cậu sao?”

 

Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ một lúc.

 

Hứa Đinh Bạch cảm thấy có chút bất lực: “Cậu còn suy nghĩ nữa là có ý gì, cậu thật sự cho rằng tôi đối xử hung dữ với cậu sao?”

 

“Không có không có, hiện tại không có hung dữ.” Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm nói thêm: “Nhưng mà lúc nhỏ rất hung dữ.”

 

Hứa Đinh Bạch: “…”

 

Lời này anh không có cách nào phản bác.

 

Sau đó, hai người im lặng tiếp tục ăn, nhưng đang ăn, Lâm Thanh Nhạc cảm thấy có điểm không thích hợp.

 

Nhà ăn vốn dĩ là khu vực công cộng, các đồng nghiệp trong công ty đều sẽ đến dùng bữa tại đây. Mặc dù nơi họ ngồi có chút khuất, nhưng rốt cuộc thì Hứa Đinh Bạch cũng đang ở đây.

 

Anh trước giờ đều thu hút ánh nhìn của người khác thì không nói đi, những người bên cạnh thi thoảng chào hỏi anh, nhưng khi hỏi thăm xong, còn cố tình quay lại nhìn cô, điều này khiến Lâm Thanh Nhạc cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Loading...