Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lôi Kéo - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-08-18 16:50:02
Lượt xem: 35

Cuối cùng Lâm Thanh Nhạc vẫn lên xe của Hứa Đinh Bạch.

 

Đêm đã về khuya, xe càng chạy về hướng nhà cô thì người càng lúc càng thưa thớt, sau khi rời khỏi trung tâm thành phố, ngã tư bên đường chỉ còn lác đác vài người đi bộ.

 

Lâm Thanh Nhạc ngồi ở ghế phụ, nghiêng người tăng nhiệt độ của điều hòa.

 

“Lạnh sao?” Hứa Đinh Bạch hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc: “Không, nhưng cậu không thể lại cảm lạnh nữa, vì đưa tớ về nhà một đoạn mà lại phát sốt, như vậy thì lại lỗ vốn rồi.”

 

Hứa Đinh Bạch mỉm cười, vừa định phản bác ai lại yếu ớt như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh liền nuốt lời muốn nói vào trong.

 

Đúng vậy, anh sao có thể quên mất mình phải biểu hiện ra bản thân yếu ớt một chút chứ.

 

“Bộ phim hôm nay không hay sao?” Hứa Đinh Bạch lại tiếp tục hỏi.

 

Lâm Thanh Nhạc: “… Cũng khá hay.”

 

Hứa Đinh Bạch: “Thật sao?”

 

“Ừ…”

 

Vừa dứt lời liền nhận thấy Hứa Đinh Bạch như cười như không liếc nhìn cô, Lâm Thanh Nhạc sờ mũi: “Được rồi, thật ra tớ xem cũng chả hiểu lắm.”

 

“Chỉ là đánh nhau thôi, có gì mà xem không hiểu.” Hứa Đinh Bạch nói tiếp: “Là không hề xem đúng chứ.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “…”

 

Hứa Đinh Bạch: “Ừm, tôi hiểu rồi.”

 

“Cậu hiểu cái gì cơ?”

 

“Cậu không thích xem thể loại phim này, lần sau tôi đổi thể loại khác.”

 

Lâm Thanh Nhạc lẩm bẩm: “Còn có lần sau nữa à…”

 

“Cậu nói gì thế?”

 

“À, không có gì.”

 

Nơi Lâm Thanh Nhạc sống cách nhà Hứa Đinh Bạch khá xa, nhưng buổi tối vắng xe, đường xá thoáng đãng, rất nhanh đã về đến nhà.

 

“Về đến nhà nhớ báo tôi một tiếng, chú ý an toàn.”

 

“Được.”

 

Lâm Thanh Nhạc xuống xe, đứng trước cửa kính: “Vậy cậu nhanh về đi, tớ vào trong đây.”

 

“Được.”

 

Lâm Thanh Nhạc vẫy vẫy tay, chạy lon ton vào cổng tiểu khu.

 

Hứa Đinh Bạch không vội rời đi, vẫn ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô khuất dần cho đến khi không còn thấy nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/loi-keo/chuong-113.html.]

 

Tiết trời cực kỳ lạnh, sau khi Lâm Thanh Nhạc chạy một mạch vào phòng, đặt tất cả tải liệu và laptop trên tay xuống. Lúc vừa muốn tháo khăn quàng trên cổ xuống, điện thoại liền rung lên.

 

Hứa Đinh Bạch: [Đến nhà chưa?]

 

Lâm Thanh Nhạc nhanh chóng trả lời: [Đến rồi.]

 

Hứa Đinh Bạch: [Vậy tại sao không nhắn tin cho tôi biết?]

 

Lâm Thanh Nhạc: [Tớ vừa mới về đến nhà, còn chưa có kịp nhắn… Cậu không phải đang lái xe sao?]

 

Hứa Đinh Bạch: [Vẫn chưa đi.]

 

Lâm Thanh Nhạc ngây người, sau đó lại nhận được tin nhắn từ Hứa Đinh Bạch: [Cậu về đến nhà rồi thì tôi đi đây, ngủ sớm nhé.]

 

Không phải chỉ là con đường từ tiểu khu đến cổng nhà thôi sao, cô sẽ không đi lạc đâu.

 

Lâm Thanh Nhạc nhỏ giọng nói, nhưng trong lòng không khống chế được mà nhộn nhạo cả lên, hạnh phúc lâng lâng, cô cúi đầu trả lời anh: [Biết rồi, cậu cũng vậy nha.]

 

Gửi tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, giơ tay cởi khăn quàng cổ, kết quả vừa ngẩng đầu thì liền nhìn thấy ở phía xa xa có hai bóng dáng đang nhìn chằm chằm vào cô.

 

“Hai người các cậu làm cái gì vậy?”

 

Vu Đình Đình híp mắt: “Muộn thế này mới về nhà hả?”

 

Đổng Hiểu Nghê: “Vừa mới về đến giày còn chưa cởi mà còn đứng ở đây mặt mày đầy xuân ý gửi tin nhắn thế này. Nhắn tin với ai? Thành thật khai báo đi.”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Làm gì có ai đâu…”

 

Vu Đình Đình: “Không cần hỏi, chắc chắn là Hứa Đinh Bạch, thử hỏi còn có vị cao nhân nào có thể khiến cho Thanh Nhạc của chúng ta lộ ra nét mặt như vậy, tớ nói cho cậu biết, từ thời cấp ba, cũng chỉ có Hứa Đinh Bạch thôi.”

 

Đổng Hiểu Nghê rất phối hợp mà trừng lớn hai mắt: “Thật sao?”

 

Vu Đình Đình: “Thật, lúc ấy trong lớp còn có một anh chàng siêu cấp đẹp trai thích cậu ấy, nhưng mà cậu ấy lại chưa từng nở nụ cười với người ta nha.”

 

Lâm Thanh Nhạc yếu ớt phản bác: “Cậu đừng có mà nói lung tung, tớ sao có thể chưa từng cười với người khác chứ.”

 

Vu Đình Đình: “Tớ mặc kệ, cái nụ cười lúc nãy của cậu mới thật sự là cười, mấy cái khác không tính.”

 

“…”

 

Lâm Thanh Nhạc mặc kệ hai người bọn họ, cô cởi khăn quàng cổ và áo khác xong liền đi vào: “Không nói chuyện với các cậu nữa, tớ về phòng đây.”

 

“Tiểu Thanh Nhạc thẹn quá thành giận rồi kìa, cậu nói xem có phải cả ngày hôm nay cậu đều ở cùng với Hứa Đinh Bạch không?”

 

Lâm Thanh Nhạc: “Đúng vậy, tớ từ trưa đã nói với cậu rồi mà, tớ cần phải giao văn kiện cho cậu ấy…”

 

“Ồ... Giao tới tận mười hai giờ đêm.”

 

“Cái này… cái này là bởi vì cậu ấy bị bệnh nên tớ ở lại chăm sóc cho cậu ấy một chút.” Lâm Thanh Nhạc ho khan vài tiếng, nói tiếp: “Đều là bạn bè với nhau, làm như vậy có gì là quá phận sao?”

 

“Cậu chỉ xem cậu ta là bạn thôi à?” Vu Đình Đình cười đen tối nói.

 

Lâm Thanh Nhạc nghẹn họng: “Vậy, vậy cũng xem như là cấp trên…”

Loading...