Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lấy phải cô vợ lăng loàn - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:49:44
Lượt xem: 660

21

 

Nghe Tần Vũ nói, tôi run lên, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

 

Tôi suy nghĩ về chuyện làm thế nào có thể có thuốc ngủ trong m.á.u của tôi. Ôi đã thức dậy vào buổi sáng, tôi đã ăn bữa sáng do Hoàng Ly làm và uống nước cũng được đưa bởi Hoàng Ly, cô ta có bỏ thuốc vào không?

 

Thảo nào tôi cảm thấy buồn ngủ khi lái xe, nói thẳng ra, sở dĩ chúng tôi rơi xuống sông là do đầu óc tôi choáng váng.

 

Phanh xe đột nhiên hỏng, cửa sổ không mở được, những nhân tố này đồng thời hội tụ lại, chỉ có một khả năng, chính là có người cố ý muốn g//iết tôi.

 

Tôi nghĩ đến một chuyện khác, vội vàng nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại được không”.

 

Tần Vũ có chút bối rối, nhưng vẫn đưa cho tôi, điện thoại của tôi bị ngâm nước đã hỏng không dùng được nữa, chỉ có thể dùng điện thoại của Tần Vũ kết nối với giám sát trong phòng ngủ mà thôi. Đăng nhập và tôi có thể thấy cảnh trong phòng.

 

Vừa bấm đăng nhập, tôi đã nín thở, sợ nhìn thấy cảnh tượng mà mình đoán trong lòng, gần như cùng lúc đăng nhập thành công, hình ảnh trong phòng ngủ phụ dần dần hiện ra...

 

Tay cầm điện thoại của tôi run run, trên giường trong phòng ngủ phụ, không thể nào quen thuộc hơn, là người phụ nữ đó, cô ta là Hoàng Ly, vợ tôi.

 

Vừa rồi cô ta còn cùng rơi xuống nước và thể hiện tình cảm sâu đậm của tôi, lại còn gợi lại chuyện quá khứ khiến tôi cảm thấy áy náy, vậy mà giờ đây cô ta lại ở bên người đàn ông khác.

 

Lý Dương, anh trai tốt của tôi, trước đây ở vùng quê nghèo, là tôi đã xin việc cho hắn lên thành phố, cho hắn một chỗ ở, giúp hắn tìm việc làm, người anh trai mà tôi nghĩ rằng tôi tin tưởng nhất, giờ hắn đã ngủ với vợ tôi.

 

Tôi không nhịn được cười khổ, lẽ ra tôi phải phát hiện ra tất cả những chuyện này từ lâu, Lý Dương là một kẻ dâm đãng, tiêu hết tiền để chơi bời với phụ nữ, tôi chưa bao giờ phòng thủ trước hắn, với cái miệng dẻo quẹo của hắn, muốn lừa Hoàng Ly đúng là cũng không khó.

 

Rất nhiều vấn đề vụn vặt khiến từ đầu tôi đã nghi ngờ Lý Dương nhưng tôi luôn tự lừa dối mình.

 

Rốt cuộc, trong trí tưởng tượng của tôi, nếu Hoàng Ly thực sự đang tìm kiếm một người đàn ông, cô ta cũng sẽ tìm một người đàn ông giàu có, cô ta là một tiếp viên hàng không và có thể dễ dàng tiếp xúc với những người đàn ông giàu có, sao đó có thể là Lý Dương cơ chứ.

 

Tay tôi run run cầm điện thoại, nhìn hai người trong video khiến tôi khổ sở.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Nói thật, suy nghĩ duy nhất của tôi lúc này chính là lao về nhà c.h.é.m c//hết tra nam tiện nữ này, tôi có c//hết cũng không để bọn họ yên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lay-phai-co-vo-lang-loan/7.html.]

Tôi bật dậy ngồi trên giường, Tần Vũ vội chạy đến ôm lấy tôi, cô ấy là người thông minh, chắc đoán được tôi định làm gì, cô ấy ôm lấy tôi: “Vương Lâm, đừng bốc đồng như vậy, chuyện này nhất định sẽ có biện pháp tốt hơn, anh hãy yên tâm dưỡng bệnh."

 

Cơ thể Tần Vũ rất ấm áp, cô ấy ôm tôi vào lòng.

 

Bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là một đứa n//gốc, một khi phụ nữ đã phản bội hôn nhân của mình thì cơ hội quay đầu lại sẽ không còn.

 

22

 

Lý Dương là loại đàn ông thích chơi bời, sau khi tôi xuất viện, tôi đã bỏ ra một số tiền để tìm một người phụ nữ quyến rũ hắn, tôi chuốc cho hắn say, dùng dây gai trói hắn lại rồi lái xe đến bờ sông...

 

Nửa giờ sau, xe đến bờ sông, xung quanh vắng vẻ, cho dù tôi có chôn sống Lý Dương cũng sẽ không ai phát hiện ra.

 

Tôi lôi hắn ra khỏi xe, hắn vẫn còn ngủ, may mà tôi không vội.

 

Tôi đặt Lý Dương trên bờ sông, vừa châm một điếu thuốc, gió từ sông thổi vào, ánh đèn rực rỡ bên kia khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, có chút hối hận khi ở lại thành phố này.

 

Thật ra từ đầu đến cuối nghĩ lại, Tần Vũ nói đúng, tôi và Hoàng Ly thật sự không hợp nhau, cho dù không có Lý Dương, hôn nhân của chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.

 

Lúc này di động của tôi đột nhiên vang lên, là Tần Vũ gọi tới, vừa kết nối liền nghe thấy Tần Vũ giọng khẩn trương: "Vương Lâm, anh đi đâu rồi? Sao không có ở nhà?"

 

Sự quan tâm của Tần Vũ khiến tôi ấm lòng, không muốn nói dối cô ta nên nói: “Chuyện này tôi phải giải quyết, cô cứ để yên đi”.

 

Nói xong trực tiếp tắt điện thoại.

 

Hút một điếu thuốc xong, Lý Dương tỉnh lại, ho vài tiếng chửi rủa, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, liền hoảng sợ.

 

Nhưng hắn không lập tức lộ ra, mà là cười hỏi: "Em trai, chú trói anh lại là có ý gì? Anh không thích đâu, thả anh đi."

 

Tôi mỉm cười, nhìn khuôn mặt này, tôi rất quen thuộc, lại cảm thấy xa lạ, Lý Dương, tôi vẫn luôn cho rằng hắn là người tốt, tuy hắn có chút bông đùa nhưng hắn rất chính trực, những năm này tôi coi hắn như anh trai vậy, nhưng hóa ra hắn lại khiến tôi ớn lạnh.

 

“Lý Dương, năm đó tôi từ quê nhà ở An Huy đến Thượng Hải làm việc vất vả, cũng chỉ có mấy trăm tệ, tôi biết đến Thượng Hải chỉ có thể đi xin ăn, nhưng không còn cách nào khác. Nhà cần tiền, tôi không thể kiếm được, anh đưa cho tôi 300 tệ tiền tiết kiệm của anh, tôi rất cảm kích, lúc đó tôi đã nghĩ chúng ta nhất định phải là anh em tốt cả đời." Tôi châm một điếu thuốc, đưa cho Lý Dương, rồi châm một điếu cho mình.

 

Loading...