Chạm để tắt
Chạm để tắt

LÂM KHÊ - 12

Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:27:03
Lượt xem: 7,721

12

Người thường, cha mẹ trách mắng con cái, sao có thể đánh thành vết thương cũ kéo dài nhiều năm. Chắc hẳn là bị thương rất nặng.

“Có đau không?” ta hỏi.

Ngài ấy ngừng lại một chút, mở mắt ra, giọng điệu rất nhẹ: “Thật ra cũng không sao.”

Ta làm nghề bán lụa là vải vóc, nghe ngài nói vậy, bèn nhíu mày, ước chừng kích cỡ của ngài: “Đã có vết thương cũ, mà mùa đông quân thượng mặc như vậy, e rằng quá mỏng. Nên thêm lót vai, trang trí bằng lông hồ, lúc nào cũng phải chú ý giữ ấm. Ta sẽ làm một bộ y phục mang đến, quân thượng thử xem có vừa không. Nếu không thì sau này tuổi tác lớn, vết thương cũ sẽ hành hạ, không tốt đâu.”

Lăng Túc khẽ nhướn mày, cúi người đến gần, một tay nâng cằm ta lên:

“Sau này tuổi tác lớn? Chưa thành hôn, nàng đã bắt đầu chê ta lớn hơn nàng nhiều tuổi?”

Ta vốn có ý tốt, lại bị ngài hiểu lầm.

Thấy ý cười trong mắt Lăng Túc, hai má ta nóng bừng, không biết lấy đâu ra dũng khí, bĩu môi đáp lại: “Phải, ba lần thành thân, dù sao cũng không hay ho gì.”

Lăng Túc buông ta ra, cười nhẹ: “Lâm tiểu thư cứ yên tâm, bổn quân nhất định sống lâu trăm tuổi, không để nàng chịu khổ vì ba lần thành thân.”

Nhắc đến sống lâu trăm tuổi, ta chợt sững sờ, nghĩ đến người đã mất, trong lòng trào lên một nỗi chua xót.

Ta cắn môi, một lúc sau, buồn bã nói: “Ta muốn đi cúng bái Giang Thiếu Lăng.”

Đây là lần đầu ta nhắc đến cuộc hôn nhân trước trước mặt Tử Thần Quân.

Thế gian nam tử, đa phần không thích thê tử nhắc đến nam nhân khác.

Huống chi là Lăng Túc, người quyền cao chức trọng như vậy.

Thấy ngài nghiêm mặt, ta đã chuẩn bị tâm lý ngài ấy không vui, không ngờ Tử Thần Quân ngồi thẳng người, chỉ chậm rãi vuốt phẳng một nếp nhăn trên ống tay áo của ta:

“Ta sẽ cùng nàng đi.”

Đường phố treo đầy kẹo hồ lô và mứt quả, Giang Thiếu Lăng không uống rượu, ta nấu nước ngọt từ táo đỏ và táo, đặt trước mộ hắn.

Gió mạnh làm lá cây xào xạc, Tử Thần Quân nói, trong quân có tục, nghe thấy tiếng gió rừng, nghĩ rằng cố nhân đến thăm.

“Giang Thiếu Lăng, giờ chàng có được tự do không? Có đi qua những nơi nào không? Có vui không?

“Hoặc là chàng đã đầu thai thành một người thông minh, đang ở trong lòng mẹ đọc sách, sau này làm trạng nguyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lam-khe/12.html.]

“Chàng có ngốc cũng không sao, chàng tìm ta, ta đã nói, sẽ chăm sóc chàng.

“Giang Thiếu Lăng, ba năm đã hết, ta sắp tái giá.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Nói với chàng cũng không phải để chia tay, chỉ là muốn chàng biết, dù ta lấy chồng cũng không bỏ mặc chàng, đừng sợ không tìm thấy ta.

“Giang Thiếu Lăng, ta tiếp tục bước tới, mong chàng vì ta mà vui mừng.”

Tháng năm đến trong chớp mắt.

Đêm trước ngày xuất giá, lại là một đêm mưa.

Tiểu nương chải tóc cho ta, cửa sổ không đóng kỹ, một chút hơi nước lọt vào, rơi lên má ta.

“Hầy! Sao lần nào cũng mưa lớn như vậy, ngày vui, lỡ mất giờ tốt thì sao?”

Thái Liên vội vàng bỏ đống lụa đỏ xuống, không kịp lau nước trên đất, chạy đến đóng cửa sổ.

Ta ngoái đầu nhìn, đèn lồng trước hiên chiếu lên giấy cắt trên khung cửa sổ, là một chữ “Hỉ” đỏ thắm.

“Không sao, mưa sẽ tạnh.”

“Cô nương làm sao biết?”

Ta cúi đầu, thầm nghĩ, ông trời cuối cùng sẽ thương ta một lần.

Không biết có phải lời nguyện cầu linh ứng hay không, một canh giờ trước khi mặt trời mọc, mây đen rút lui, chân trời rạng lên một vòng sáng.

Vừa cắm xong cây trâm phượng cuối cùng, chợt nghe tiếng pháo nổ râm ran, bà mối gấp gáp gọi lớn: “Người của Lăng gia đến rồi....”

Tia sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua cửa sổ hoa, ta đứng thẳng người, cầm lấy áo khoác ngoài treo bên cạnh, hai tay dùng lực vung lên, hoa văn liên đài kêu lên một tiếng xào xạc, như sóng biếc lan tỏa.

Ngoài trời nắng ấm, hiên nhà đầy hoa gấm đỏ tươi. Không biết từ đâu thổi đến một ít liễu bay, như tuyết rơi, phủ đầy lên người ta.

Ông trời rốt cuộc không thương ta.

Ta hơi bực, định giơ tay phủi đi, không ngờ bị ai đó ôm vào lòng.

Có người cười nhẹ bên tai ta:

“Lâm Khê, nàng nhìn xem, ông trời tác thành, hai chúng ta, đời này định sẵn bạch đầu giai lão.”

Loading...