Chạm để tắt
Chạm để tắt

LÂM KHÊ - 11.2

Cập nhật lúc: 2024-06-18 08:26:41
Lượt xem: 4,046

Ta nói với hắn, tiểu nương chỉ sinh một mình ta là con gái.

Cái gì mà huynh trưởng, sau này không cần nói nữa.

Gần đến Tết, Trưởng công chúa tổ chức yến tiệc Quỳnh Hoa.

Loại yến tiệc này năm nào cũng có, chỉ là trước đây ta không được mời.

Lần này nhờ ánh sáng của Tử Thần Quân, thiệp mời được gửi đến tay ta.

Nhà họ Lăng là đại tộc, có quan hệ họ hàng với hoàng gia, tính theo vai vế, Trưởng công chúa là dì của Tử Thần Quân.

Nàng cũng là người tái giá, tình huống lại có chút khác biệt với ta, nàng là hòa li sau đó tái giá.

Trong cung của Trưởng công chúa, không có ai dám nói những lời giống như của đại tỷ.

Chỉ có vài ánh mắt đánh giá thỉnh thoảng rơi lên người ta, mọi người đều rất tò mò, ta có chỗ nào mà được Tử Thần Quân để ý.

Ta mặt không đổi sắc, coi như không nhận thấy những ánh mắt trộm nhìn đó.

Được để ý hay không, ta cũng không biết.

Có lẽ là ta may mắn.

Tiệc tan, Trưởng công chúa giữ ta lại nói chuyện. Nàng hỏi ta, vết thương cũ trên vai của Túc nhi có còn đau không?

Ta bị hỏi bất ngờ, không biết ngài ấy có vết thương cũ trên người.

Trưởng công chúa có chút ngạc nhiên.

“Vết thương này đã có nhiều năm, người thân cận của Túc nhi đều biết, ngươi lại không biết sao?”

Ta hơi ngượng ngùng: “Tuy rằng ta và Quân thượng đã biết nhau mấy năm, nhưng cũng chỉ gặp nhau dăm ba lần, Quân thượng chưa từng nhắc đến những điều này.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lam-khe/11-2.html.]

Trưởng công chúa cười nói: “Túc nhi không phải người dễ dàng gần gũi với ai, nếu chỉ gặp nhau vài lần mà nó đã muốn cưới ngươi, chắc chắn là các ngươi có duyên.”

Ngoài cửa cung, chỗ tường yên tĩnh đậu một chiếc xe ngựa đen tuyền, bên ngoài có một hạ nhân, ta nhận ra đó là tâm phúc của Tử Thần Quân.

Hạ nhân đó thấy ta, nói nhỏ gì đó vào trong màn xe, ngay sau đó, một bàn tay thon dài vén một góc màn lên, lộ ra khuôn mặt sắc bén của người đó.

Ngài ấy nói với ta: “Lên xe.”

Bên trong xe rộng rãi, trên ghế rải rác vài tập văn kiện, rõ ràng người đó vừa mới phê duyệt công văn.

Ta tìm một chỗ xa một chút ngồi xuống, nói: “Quân thượng có nhiều việc, thật ra ta có thể tự mình về được.”

Ngài ấy nhìn ta, như cười như không.

“Chỉ gặp nhau dăm ba lần, quả thực quá ít, vẫn nên gặp nhiều hơn.”

Ngài ấy biết tin nhanh như vậy, ta hơi ngừng lại, nắm chặt vạt áo nói: “Ta không có ý đó.”

Dừng lại một chút, ta lại nói: “Thật ra đã tính là nhiều lắm rồi.”

Trên đời này có nhiều nữ tử, nhiều người vào động phòng mới được gặp phu quân lần đầu.

Ta và Tử Thần Quân có thể gặp nhau dăm ba lần, thật sự đã tính là nhiều lắm rồi.

Từ khi biệt ly ở Tập Xuân Các, chúng ta đã lâu không gặp. Lúc này tái ngộ, ngài nửa nằm trên gối mềm phía sau, mắt khép hờ, dường như có chút mệt mỏi.

“Nhìn gì vậy?”

“Quân thượng trên vai có vết thương?”

Ngài ấy nhắm mắt, nhàn nhạt nói: “Khi còn nhỏ không nghe lời, bị cha ta đánh.”

Ngài ấy nói nhẹ nhàng, nhưng ta nghe ra được điều khác thường trong đó.

Loading...