Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lạc Ngọc Vãn - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:55:10
Lượt xem: 671

10

Trong những ngày Tạ Ngọc Cẩm bị cấm túc, ta và Tiêu Cảnh Lan dường như đã quay lại như trước kia. Hắn đã tự tay sửa chữa chiếc vòng tay ngọc bích của ta và đặt tên cho nó là Vàng Nạm Ngọc

Hắn đã triệu hồi thái y giỏi nhất để chăm sóc ta. Cống vật lần lượt được mang vào Vị Ương Cung của ta, mọi người đều nói rằng ta đã trở thành phi tần được sủng ái nhất trong cung.

Không ai biết những gì hắn đã nói với ta: Ngọc Cẩm là người từ thuở thiếu niên trẫm đã ái mộ, nàng là người cùng trẫm đi qua những năm tháng khó khăn, trẫm hy vọng tỷ muội các ngươi hai người noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, tương trợ lẫn nhau.

"Chỉ là Ngọc Cẩm tính tình nóng nảy, nàng so với nàng ấy hiểu chuyện nhiều hơn, về sau nên bao dung nàng ấy nhiều hơn."

Mọi người thấy đấy, Tạ Ngọc Cẩm đã động tay gài bẫy ta, bắt ta làm tỳ nữ để chuộc tội, nhưng nàng ta đã g.i.ế.c hài tử của ta, Tiêu Cảnh Lan đã bào chữa rằng do nàng ta nóng nảy.

Lòng người luôn có thành kiến. Nhưng ta không quan tâm, ta không quan tâm chuyện luyến ái của hắn, danh hiệu Quý phi là đủ rồi.

Trong khi đang cố gắng làm hài lòng Tiêu Cảnh Lan, ta lại tiếp tục lên kế hoạch hạ bệ Tạ thị.

Buổi sáng thức dậy, ta chỉ để Tiêu Cảnh Lan ăn đồ ăn ta nấu sau khi thượng triều. Ta thêu những hà bao hình uyên ương cho hắn và mặc xiêm y màu lam yêu thích của hắn để làm hắn hài lòng.

Hắn rất vui vẻ. Cho đến hôm đó khi ta mang đồ ăn nhẹ cho hắn, hắn đã rất tức giận.

Khi ta xách hộp thức ăn đẩy cửa vào ngự thư phòng, một tấu chương đáp xuống bên chân ta. Ta đem hộp thức ăn buông xuống, đi qua xoa vai cho hắn: "Thần thiếp đã gặp bệ hạ, chuyện gì khiến bệ hạ không thoải mái?"

Hắn khép mắt lại, ngửa ra sau vào trong n.g.ự.c ta: "Luôn có một số lão thất phu nhìn chằm chằm chuyện nhà của trẫm không buông."

Ta mở hộp thức ăn đưa bánh nướng bơ cho hắn: "Bệ hạ nếm thử, đây là bánh nướng bơ ngon nhất của thần thiếp.”

Tiêu Cảnh Lan nhận lấy và cắn một miếng, ánh mắt hắn khiến ta không thể nhìn rõ.

"Bệ hạ, đã lâu không gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ trước kia rất thích ăn bánh nướng bơ thiếp làm." Ta thận trọng thăm dò.

Tay hắn ta dừng lại, vừa rót trà cho hắn ta vừa cầu xin sự thương xót cho Tạ Ngọc Cẩm: "Thần thiếp nghĩ tỷ tỷ của đã nhận ra sai lầm của mình, chi bằng bệ hạ cùng thần thiếp đi Phượng Nghi Cung xem tỷ tỷ như thế nào?"

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

"Nàng không trách nàng ấy sao?" Tiêu Cảnh Lan nheo mắt như một con hồ ly xảo quyệt.

Ta cất hộp thức ăn đi mà không nhìn hắn: “Mặc dù nàng đã làm hại hài tử của thiếp nhưng nàng là Hoàng hậu của Bệ hạ.”

Sau khi xuất giá được ba năm, ta hiểu Tiêu Cảnh Lan nhất. Việc hắn giáng thê tử làm thiếp đã là đại kỵ, khiến tất cả quan lại đều bất bình.

Để bảo vệ Tạ Ngọc Cẩm, hắn che giấu việc nàng ta sát hại người kế vị hoàng đế, trong mắt người ngoài, hắn chính là đã giáng thê tử của mình xuống làm thiếp, chiều chuộng thiếp thất và cuối cùng sẽ tiêu diệt thê tử mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lac-ngoc-van/7.html.]

Sự phản đối của các lão thất phu đã khiến hắn choáng ngợp và hôm nay hắn tức giận vì điều đó. Động thái của ta chắc chắn là một sự giúp đỡ kịp thời.

Quả nhiên, sương mù trong mắt hắn bị cuốn đi và hắn nở một nụ cười "Trẫm rất hài lòng".

Hắn ôm ta vào lòng, ta giả vờ vùng vẫy: "Bệ hạ, đây là ngự thư phòng.”

"Nàng sợ cái gì?" Hắn xoa xoa cổ ta...

11

Khi ta và hắn đến Phượng Nghi Cung thì trời đã sập tối.

Sự xuất hiện của Tiêu Cảnh Lan khiến Tạ Ngọc Cẩm rất vui mừng, nhưng niềm vui này đã biến mất ngay khi nàng ta nhìn thấy ta.

Ánh mắt nàng ta đầy vẻ chán g--hét, ta giả vờ như không để ý, cúi đầu tiến về phía nàng ta một cách trìu mến.

Tiêu Cảnh Lan không nhìn thấy nên ta lặng lẽ kéo cổ áo xuống. Sau khi chắc chắn rằng Tạ Ngọc Cẩm đã nhìn thấy, ta ngượng ngùng mỉm cười.

Nàng ta lắc ta và nói: "Hồ ly tinh!"

Ta trích lại những gì Tiêu Cảnh Lan đã nói với ta: "Tỷ tỷ, bệ hạ là Chân Long thiên tử, tỷ muội chúng ta noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, cùng nhau giải quyết những vấn đề của bệ hạ, cái này có gì không thể?"

Ta có thể thấy Tiêu Cảnh Lan rất hài lòng với màn trình diễn của mình.

“Ai muốn làm Nga Hoàng Nữ Anh với ngươi?” Tạ Ngọc Cẩm tức giận.

Ta mỉm cười, đưa chiếc bánh nướng bơ còn sót lại của Tiêu Cảnh Lan cho Tạ Ngọc Cẩm: "Tỷ tỷ, đây là bánh nướng bơ mà tỷ tỷ thích nhất. Tự tay muội làm đấy."

Khi ta không đủ ăn ở Tạ thị, Tạ Ngọc Cẩm rất thích bẻ bánh nướng bơ và ném chúng xuống đất, một nửa cho con c--hó của nàng và một nửa cho ta.

Không phải Tạ Ngọc Cẩm thích ăn bánh nướng bơ mà là con c--hó nàng ta từng nuôi.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.” Nàng ta chán g--hét hất văng cái đĩa khỏi tay ta: “Ngươi dùng thức ăn cho c--hó để sỉ nhục ta à?”

Ta ứa ra hai giọt nước mắt và nhìn Tiêu Cảnh Lan. Hắn cau mày, trên mặt lộ ra một chút giận: “Thức ăn cho c--hó?”

"Bệ hạ, chàng đừng trách tỷ tỷ của ta, chỉ là nàng không thích ta." Ta vừa chạy vừa khóc.

Đúng như ta dự đoán, Tiêu Cảnh Lan đã đuổi theo ta. Đây là lần đầu tiên hắn bỏ rơi Tạ Ngọc Cẩm và chọn ta. Nhưng có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.

Loading...