Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lạc Ngọc Vãn - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:53:58
Lượt xem: 493

Tiêu Cảnh Lan im lặng.

"Bệ hạ, thần thấy là, đều là lỗi của Tạ... đều là lỗi của Nhị tiểu thư." tỳ nữ Liên Hoa của Tạ Ngọc Cẩm tức giận nói: "Nếu lúc đó Nhị tiểu thư không cướp mất vị trí của tiểu thư thì bệ hạ và Tiểu thư sẽ không cần phải..."

“Im miệng!” Tạ Ngọc Cẩm lùi lại một bước: “Ai cho ngươi dũng khí nói về người bệ hạ ái mộ?”

Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Lan đã thay đổi ngay khi nàng ta nói những lời này, hắn ôm Tạ Ngọc Cẩm vào lòng và an ủi hắn: "Là lỗi của trẫm, lỗi của trẫm. Nếu Tạ Ngọc Vãn đã sai, trẫm sẽ trừng phạt nàng ta, miễn là nàng vui vẻ ”.

"Vậy để cho nàng đến làm Hỉ nương của chúng ta là được." Từ vòng tay của Tiêu Cảnh Lan, nàng ta ngước nhìn hắn.

Mọi người đều biết, Hỉ nương không chỉ phải tháp tùng các tân lang tân nương trong đại hôn còn phải hầu hạ bọn họ uống rượu hợp ấm, thậm chí là viên phòng.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y và nhìn Tiêu Cảnh Lan, môi mím lại. Sao ta có thể làm một việc nhục nhã như vậy?

Ta là người lên tiếng đầu tiên: “Hỉ nương đều là những người nữ tử có gia đình hạnh phúc. Ta là người có tội nên sợ có chuyện gì không hay xảy ra”.

Tiêu Cảnh Lan nhiều lần đồng ý, nhưng Tạ Ngọc Cẩm một mực nói: "Tiêu Cảnh Lan, chàng không muốn buông tay sao? Nếu biết chuyện này, thiếp thà tự đ.â.m c--hết trong trà lâu, để tránh khiến chàng rơi vào tình thế khó xử.”

Nói xong nàng ta quay người đi vào trong.

Ta kéo Tiêu Cảnh Lan đang định đuổi theo nàng: "Tiêu Cảnh Lan, ngươi đợi ta một chút, Linh Chi báo tin về, nói đã có hành tung của tên côn đồ kia, chẳng bao lâu nữa thiếp có thể tự chứng minh sự trong sạch của mình.”

Nhưng hắn chỉ nóng nảy hất tay ta ra, đuổi theo Tạ Ngọc Cẩm: “Việc này có quan trọng không? Trẫm từng cho rằng nàng là người nhạy cảm, đối xử với nàng cũng có phần thành thật, nhưng đây không phải là điều nàng dựa vào để có thể làm sai! "

Ta choáng váng. Hóa ra tất cả những chuyện xảy ra trong quá khứ đều chỉ là do ta nhạy cảm mà thôi. Thì ra trong mắt hắn, sự vô tội mà ta tự chứng minh chỉ là điều vớ vẩn.

Vậy thì Tiêu Cảnh Lan, đừng trách ta tàn nhẫn.

8

Đêm đó, Tạ Ngọc Cẩm ra lệnh cho ta rửa chân cho nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lac-ngoc-van/5.html.]

Ta cố ý bịt miệng giả vờ muốn nôn, khi nàng ta càng ngày càng ấn vào, ta dùng hai tay bảo vệ bụng mình. Đúng như ta dự đoán, nàng ta lập tức triệu tâm phúc Tần thái y tới.

Tần thái y bắt mạch cho ta, gật đầu với nàng, mặt nàng tối sầm như có nước chảy ra. Ta biết rằng hài tử không thể giữ được.

Ngày hôm sau Linh Chi không về kịp và ta vẫn trở thành Hỉ nương.

Tạ Ngọc Cẩm mặc bộ hỉ phục không vừa vặn và đưa cho mọi người trong Phượng Nghi cung một ly rượu cưới. Tỳ nữ bên cạnh Tạ Ngọc Cẩm ác ý nói rằng cốc của ta thơm hơn của nàng, nàng ta lao vào uống cốc của ta, nhưng Liên Hoa đã tát nàng ta một cái.

Sợ là nàng ta cũng không nghỉ đến, Tạ Ngọc Cẩm nói rằng ai cũng có thể bắt nạt ta, rõ ràng đang ta làm theo lời Tạ Ngọc Cẩm, làm sao có thể bị đánh?

Nhưng ta biết cốc của ta có hoa rum (là loại thảo dược cấm dùng cho phụ nữ có thai, kinh nguyệt nhiều). Sau khi một cốc hoa rum vào bụng, Liên Hoa lại rót cho ta một chén khác, cho đến khi uống liên tiếp ba chén, nàng ta mới bỏ cuộc.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Rượu này đắng quá, ta cầm không vững bình, khi rót rượu, ta đổ rượu khắp người Tiêu Cảnh Lan. Tạ Ngọc Cẩm đẩy ta ra và bước tới dùng khăn tay lau cho hắn.

Nhưng quá trễ rồi. Hỉ phục đỏ tươi đã thấm đẫm rượu, lộ ra màu đỏ sậm như máu.

Đột nhiên cảm thấy trong người khỏe, Tiêu Cảnh Lan nhướng mày lạnh lùng nói: “Vệc nhỏ như vậy cũng không làm được thìra quỳ gối ngoài cửa, sáng sớm rời đi.”

Ta cúi đầu bước ra khỏi cửa, nhìn Tiêu Cảnh Lan lần cuối, hắn mỉm cười dịu dàng với Tạ Ngọc Cẩm, nhưng ta không biết liệu ngày mai hắn có thể cười lại được hay không.

Đi cùng với ta là một vệt m.á.u dài, ngoằn ngoèo từ khung cửa đến chân ta, giống như một sợi xích sắt đe dọa tính mạng. Ta quỳ xuống cạnh chiếc đèn lồng, tuyết xung quanh ta chuyển sang màu đỏ.

Trong lúc bàng hoàng, ta dường như nhìn thấy Vô Minh. Chàng đưa tay cho ta và hỏi ta có muốn đi theo chàng không. Giống như khi ta bị Tạ Ngọc Cẩm bắt nạt khi còn nhỏ.

Năm mười hai tuổi, ta nhặt được trâm của Tạ Ngọc Cẩm. Khi ta đưa lại cho nàng ta, Tạ Ngọc Cẩm nhất quyết nói rằng ta đã lấy trộm và muốn trừng phạt ta.

Ta không chịu thừa nhận mình đã làm điều gì bẩn thỉu nên nha hoàn nhấn ta xuống ao sen. Cảm thấy vẫn chưa đủ, nàng ta quay lại ném ta xuống ao sen.

Hoa sen giữa hè nở đẹp nhưng ta chỉ cảm thấy kinh khủng khi ở giữa chúng. Nước trong ao sen chỉ ngập đến vai ta và sẽ không làm ta c--hết đuối, nhưng cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt và nhớp nháp ở lòng bàn chân khiến ta cảm thấy ngứa ngáy, như có thứ gì đó đang bò lên ống quần.

Ta tát nước một cách tuyệt vọng và hét lên để được giúp đỡ, nhưng Tạ Ngọc Cẩm ra lệnh không cho ai đến gần ao sen và nói sẽ phạt người dám cứu ta hai mươi roi.

Loading...