Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lạc Ngọc Vãn - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:53:47
Lượt xem: 525

6

Ta đã tìm kiếm sự thật về trà lâu ngày hôm đó nhưng thủ phạm đã trốn quá sâu.

Trước mắt không thể động đến Tạ Ngọc Cẩm, ta không còn cách nào khác ngoài việc phái tâm phúc của mình là tỳ nữ Linh Chi đi điều tra.

Ta chờ ngày sự thật lộ ra và sự bất công bị cuốn trôi. Nhưng trước khi ngày đó đến, ta đã trở thành tỳ nữ thấp kém nhất trong cung.

Tạ Ngọc Cẩm ra lệnh cho ta giặt xiêm y trong nước lạnh như băng vào ban đêm, nếu giặt không xong sẽ bắt ta phải quỳ đến sáng.

Trong vòng ba ngày, tay ta tê cóng, nhưng nàng ta đã dẫm lên tay ta và nói rằng nó chỉ đẹp hơn khi nó chảy máu, giống như bông hoa mận nàng ta thích.

Phượng Nghi cung có một rừng mận rộng lớn.

Trong khi Tạm Ngọc Cẩm đang được sưởi ấm với bếp lò cầm tay ấm áp, ta phải mặc một chiếc áo mỏng đứng trong gió lạnh chờ nàng ta. Nàng ta trông giống như một con bướm hoa đi qua rừng, còn ta như con c--hó sắp c--hết cóng bên vệ đường.

Tiêu Cảnh Lan sửng sốt một chút khi nhìn thấy ta run rẩy trong gió lạnh, nhưng sau khi Tạ Ngọc Cẩm lao vào vòng tay của hắn như một con cá chạch, ánh mắt của hắn không thể rời khỏi nàng ta được nữa.

Trên môi nở nụ cười, hắn ôm nàng ta vào trong áo khoác lông cáo, nhẹ nhàng giục nàng ta trở về cung.

Tạ Ngọc Cẩm mỉm cười tinh tế, thò đầu ra khỏi chiếc đuôi cáo mềm mại, lắc đầu nói rằng hoa mận năm nay nở rất đẹp, nếu không được ngắm thêm thì thật đáng tiếc.

Tiêu Cảnh Lan cười nhạo nàng vì sự nghịch ngợm nhưng vứt bỏ dáng vẻ cửu ngũ chi tôn, tự mình đi hái hoa mận.

Sau khi vào rừng mận, Tạ Ngọc Cẩm nhếch môi nhìn ta: “Nhìn xem, hắn đối tốt với ngươi đến vậy sao?”

Có tốt hơn không? Hơi thở của ta nghẹn lại. Mọi chuyện thật dễ dàng trước khi Tạ Ngọc Cẩm xuất hiện.

Khi hắn gặp nạn, không một ai dám vì hắn nói một lời, hắn nhốt mình trong thư phòng, ngày đêm say khướt, ta học cách làm hiền thê, cố gắng tạo mối quan hệ và chu toàn quan luyến (gia đình các quan).

Sau này cuộc sống dần tốt hơn, khi ta bưng canh cho hắn, hắn nắm tay ta và hứa rằng nếu hắn đăng cơ, hắn sẽ cho phép ta phủ sắc đỏ mười dặm.

Ta chỉ tưởng hắn nói đùa và nói với hắn rằng ta muốn phượng bào thêu phượng hoàng và hoa diên vĩ vàng mình thích.

Lúc đó hắn cười nhạo ta không yêu phượng lại yêu hoa dại, nhưng bây giờ hắn lại sẵn sàng tự mình hái hoa mận để lấy lòng Tạ Ngọc Cẩm.

Khi Tiêu Cảnh Lan từ rừng hoa mận trở về, người của Nội vụ ti tình cờ gửi phượng bào cho hoàng hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/lac-ngoc-van/4.html.]

Người trong Nội vụ ti quen nịnh nọt, nàng ta ôm phượng bào không ngừng nói: “Bệ hạ, người không biết một điều, phượng bào của Hoàng hậu từ trước đến nay đều được thêu họa tiết phượng hoàng và cát tường. Hôm trước bệ hạ nói bệ hạ chỉ thích hoa diên vĩ, thần được lệnh dùng chỉ vàng thêu hoa diên vĩ và phượng hoàng này.”

Nàng ta không biết rằng ta là người duy nhất yêu hoa diên vĩ, nhưng tân Hoàng hậu, Tạ Ngọc Cẩm, lại yêu hoa mận.

Quả nhiên, vừa nói xong sắc mặt của Tạ Ngọc Cẩm tối sầm lại.

Tiêu Cảnh Lan mấp máy môi, đổi chủ đề: "Ngày mai là lễ sặc phong Hoàng hậu, chúng ta thử trước xem có vừa không."

Tạ Ngọc Cẩm một tay cầm lò, một tay vuốt ve phượng bào, vẻ mặt tối sầm: “Được.”

Tạ Ngọc Cẩm, người mặc áo choàng phượng, trông còn tệ hơn. Nàng cực kỳ xinh đẹp và mặc gì cũng đẹp, nhưng xiêm y lại không vừa với nàng.

Mọi người đều có thể thấy nàng nhỏ nhắn, mảnh khảnh, phượng bào cũng rộng hơn một chút.

Nàng nhìn ta rồi nhìn chính mình, n.g.ự.c nàng phập phồng dữ dội. Nàng ta yêu cái đẹp và luôn theo đuổi vòng eo liễu. Còn ta sợ ăn không đủ sẽ bị ốm nên ta chưa bao giờ bỏ bữa, vòng eo của ta không thon gọn bằng nàng, thậm chí ta còn cao hơn nàng.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Nàng ta rơi nước mắt: "Tiêu Cảnh Lan, đây có phải là thứ tốt nhất chàng nói sẽ cho thiếp không?"

7

Tiêu Cảnh Lan nhìn thấy nàng ta khóc liền nhanh chóng đưa tay lau đi: "Đừng khóc, trẫm đau lòng."

Tạ Ngọc Cẩm tức giận ném bông hoa mận mới hái xuống đất: “Tiêu Cảnh Lan, chàng còn nhớ ta thích gì không?”

“Làm sao có thể quên?” Tiêu Cảnh Lan tiến lên nắm tay nàng ta, kéo vào cung, “Trẫm vẫn nhớ rằng nàng thích hoa mận nên đã sai người trồng một vườn mận trong Phượng Nghi cung.”

“Vậy cái phượng bào này là sao vậy?” Tạ Ngọc Cẩm bĩu môi, cứng người tại chỗ, nói xong còn không quên móc ta.

Tiêu Cảnh Lan xoa mũi nói: "Trẫm nghĩ những tỳ nữ của Nội vụ ti đã nhầm. Trẫm sẽ trừng phạt họ sau."

Ta vừa buồn vừa buồn cười khi nhìn hắn nói dối. Điều buồn cười là hắn thực sự đã ghi nhớ câu nói đùa của ta và thậm chí còn ra lệnh cho Trưởng Nội vụ ti may một chiếc áo choàng hoa diên vĩ.

Điều đáng buồn là chiếc phượng bào hắn may cho ta lại mặc cho Tạ Ngọc Cẩm, thậm chí hắn còn kéo cả Nội vụ ti vào nhận tội chỉ để làm Tạ Ngọc Cẩm vui vẻ.

Hiển nhiên, Tạ Ngọc Cẩm không tin lời hắn nói, nàng ta muốn trừng phạt ta vì thích hoa diên vĩ.

Nàng ta ngẩng cổ lên, giọng nghẹn ngào nức nở: "Trưởng Nội vụ ti có phải là người duy nhất đáng bị trừng phạt không?"

Nàng ta không hiểu tại sao, lau vài giọt nước mắt, cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Nếu người đi cùng bệ hạ lúc đầu là thần thiếp, liệu họ có còn phạm sai lầm không?"

Loading...